Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia

Chương 36: Cứu A Lạc 11





Nhìn thấy Lê Kiều Kiều khí thế hùng hổ đi về phía mình, phản ứng đầu tiên của A Lạc là ngẩng đầu nhìn trời, suýt chút nữa cho rằng mình đụng phải quỷ giữa thanh thiên bạch nhật.
Cúi đầu xuống thì Lê Kiều Kiều đã đến trước mặt nàng, hai tay chống nạnh, hai tròng mắt phun lửa nói: "Lâm Lạc Âm! Sao ngươi còn chưa chết?"
A Lạc: ..... Nàng cũng rất muốn hỏi tại sao nàng ấy còn sống đấy!
Nhưng mà không đợi cô mở miệng, Lê Kiều Kiều liền phẫn nộ đùng đùng sổ ra một tràng, đại khái ý tứ chính là nàng đã biết mình bị Đạo tôn giết chết, may mà cha nàng dùng biện pháp khác cứu nàng, bây giờ nàng sống lại, đến tìm A Lạc tính sổ.
Cuối cùng, Lê Kiều Kiều hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngươi có ở cùng một chỗ với Tinh Giác ca ca không!"
Lê Kiều Kiều nói quá nhanh, A Lạc nghe xong thì sững sờ, chậm nửa nhịp lắc đầu, "Không có."
"Ta không tin! Vậy ai là người giải độc Xích Đăng Hoa cho ngươi chứ?" Tuy rằng phụ thân nói nhất định là Đạo tôn đã dùng giải dược giải độc cho Lâm Lạc Âm, nhưng Lê Kiều Kiều luôn cảm thấy không phải như vậy, nhất định là tiểu tiện nhân Lâm Lạc Âm này câu dẫn Tinh Giác ca ca.
"Là...", A Lạc theo bản năng muốn trả lời nhưng nói được một nửa thì dừng lại, chuyển lời nói, "Dù sao cũng không phải Cố sư huynh."
Thái độ của nàng giữ kín như bưng, ngược lại càng khiến cho Lê Kiều Kiều hoài nghi hơn, cho rằng nàng đang cố ý nói dối.
"Ngươi đừng có mà lừa gạt ta, ta đều hỏi rõ ràng rồi, rất nhiều người đều nói một năm nay luôn nhìn thấy ngươi cùng Tinh Giác ca ca gặp mặt, các ngươi còn cùng nhau tu luyện, cùng nhau đi làm nhiệm vụ rèn luyện ở bên ngoài, ngươi coi tất cả mọi người đều mù hết cả rồi sao!"
Vẻ mặt A Lạc không thể tưởng tượng được, giải thích: "Đó là ta đi cùng với tỷ tỷ."
Mặc dù Xích Đăng Hoa trong cốt truyện bị nàng nhanh chân đến trước lấy đi, nhưng tình cảm nam nữ chủ vẫn phát triển vượt bậc ở bí cảnh.
Trong khoảng thời gian này tới nay, Cố Tinh Giác thường xuyên tới tìm Lâm Thanh Vận, mà Lâm Thanh Vận làm cái gì cũng thích kéo muội muội đi cùng, thế cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy A Lạc cùng Cố Tinh Giác có quan hệ không nhạt.
A Lạc cảm thấy thật oan, rõ ràng nàng mới là người dư thừa trong ba người.
"Ta không nghe những lời quỷ này của ngươi, nếu muốn biết chân tướng, ta sẽ tự mình tìm hiểu!" Lê Kiều Kiều cười lạnh một tiếng, nhanh chóng tiến lên, thừa dịp A Lạc không kịp phản ứng, một tay nắm lấy tay nàng, tay kia trực tiếp xốc ống tay áo nàng lên, lộ ra cánh tay mảnh khảnh trắng nõn oánh nhuận của thiếu nữ.
Đoạn cánh tay nhỏ bé kia giống như ngó sen, trắng nõn không tỳ vết.
"Quả nhiên! Thủ cung sa của ngươi biến mất rồi!" Khuôn mặt Lê Kiều Kiều vặn vẹo một trận, thất thanh kêu lên.
A Lạc phục hồi tinh thần lại, dùng sức rút tay ra, kéo ống tay áo xuống, hiếm thấy khi lạnh mặt: "Liên quan gì đến ngươi."

Lê Kiều Kiều hiện giờ là thân thể của con rối, nàng đặc biệt dặn dò phụ thân Lê Ngộ làm cho nàng một thân thể tốt một chút, trước đây bản thân nàng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, bây giờ trong thân thể này có tu vi Kim Đan trung kỳ.
Khuyết điểm duy nhất là thân thể người rối này không cách nào để tăng tu vi lên được, nếu như nàng dùng thân thể này cả đời thì cả đời cũng chỉ dừng lại ở Kim Đan kỳ mà thôi.
Lê Kiều Kiều tất nhiên không muốn như thế, nàng định đi ra biết rõ ràng chuyện của Lâm Lạc Âm, chỉ cần chứng minh Tinh Giác ca ca còn chưa có đạo lữ, nàng sẽ lại trở về luân hồi một lần nữa.
Nàng không ngờ Lâm Lạc Âm tiến bộ lớn như vậy, khi nãy vừa nhìn mới phát hiện, nàng vậy mà đã là Trúc Cơ đại viên mãn rồi!
May mắn, nàng hiện tại là Kim Đan kỳ, bằng không thì sao mà bắt được tiểu tiện nhân này.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lê Kiều Kiều chợt làm khó dễ, ném ra một cái roi ánh sáng trói chặt A Lạc lại.
"Lê Kiều Kiều, ngươi làm cái gì!" A Lạc không ngờ tới cũng không có phòng bị, nhất thời không thể động đậy.
Nơi này là dưới chân Vạn Đạo Phong, Lê Kiều Kiều sợ bị người nghe được động tĩnh, tính toán đem người mang đến địa bàn của mình trước.
Nghe A Lạc chất vấn, nàng hừ lạnh, cười nói: "Làm cái gì? Ngươi sẽ sớm biết thôi."
Chỉ chốc lát sau, Lê Kiều Kiều liền mang theo người trở lại động phủ của Đan Phong, hạ một cấm chế bên ngoài động phủ trước rồi mới ném A Lạc xuống đất.
"Lần này, cũng không có khả năng có người tới cứu ngươi chứ? Đạo tôn bế quan, Lâm Thanh Vận xuất sơn lịch luyện, Tinh Giác ca ca cũng không ở trong tông môn, thù mới hận cũ giữa chúng ta nên tính toán một lượt thôi!"
Tay chân A Lạc bị trói, ngửa mặt trừng mắt nhìn nàng nói: "Ta nói rồi, ta và Cố sư huynh không có quan hệ!"
Lê Kiều Kiều khinh thường nhướng mày, lạnh lùng nói: "Mặc kệ trước đây các ngươi có quan hệ gì, từ nay về sau, cũng sẽ không còn nữa.
Giết người đền mạng, giết ta một lần, ngươi nghĩ ta còn để cho ngươi còn sống mà đi ra ngoài sao?"
Dứt lời, Lê Kiều Kiều đưa tay chỉ một cái, lòng bàn tay lại xuất hiện một cây roi sáng, mạnh mẽ quất lên người thiếu nữ ngã dưới đất.
"Ba" một vệt máu dài theo tiếng mà xuất hiện trên da thịt, ngực A Lạc đau đớn, kêu lên một tiếng thống khổ.
"Ha ha, Lâm Lạc Âm, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay!" Lê Kiều Kiều vừa cười điên cuồng, vừa ra tay liên tiếp, quất từng roi từng roi xuống.
Trên roi có bám vào linh lực của nàng, Lê Kiều Kiều là hỏa linh căn, quang tiên này là linh bảo thuộc tính hỏa mà Lê Ngộ cố ý tìm cho nàng, khi đả thương người sẽ lưu lại hỏa linh khí nóng rực trên miệng vết thương, khiến cho người ta có một loại cảm giác liệt diễm thiêu thân.

A Lạc cắn răng gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thân thể run rẩy trong cơn đau kịch liệt, từng vết máu chảy ra thẩm thấu qua y phục của nàng, rất nhanh một bộ phấn y liền biến thành hồng y.
Nàng yếu ớt lên tiếng: "Lê Kiều Kiều, ngươi, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu! Chắc chắn, chắc chắn sẽ có người tới cứu ta! Aaaa!"
Lại quất ra một roi nữa, lần này rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của thiếu nữ, gương mặt trắng nõn trong thoáng chốc da tróc thịt bong, máu tươi chảy ròng ròng.
"Ai cứu ngươi? Tinh Giác ca ca sao?" Lê Kiều Kiều cực kỳ hưởng thụ cảm giác như vậy, người ngày xưa mình căm ghét giãy giụa dưới tay nàng, bị nàng khống chế sinh tử, điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng kích động hưng phấn, hì hì cười nói, "Ngươi chính là dựa vào khuôn mặt vô tội này dụ dỗ Tinh Giác ca ca đúng không? Nhìn xem, thật đáng thương a, đáng tiếc Tinh Giác ca ca không nhìn thấy đâu~"
"Ba" một roi, rơi vào cần cổ người thiếu nữ, máu tươi đầm đìa.
Ba một roi, rơi vào hai tay, ngón tay thon dài như hành đồng loạt đứt gãy.
Ba một roi lại một roi, rơi xuống như mưa, mang đến vô số thống khổ, phảng phất cuồn cuộn không ngừng, nhìn không thấy điểm cuối.
Lúc đầu A Lạc còn có thể giãy giụa, nhưng về sau, thân thể của nàng tê dại cứng ngắc trong sự đau đớn cùng thiêu đốt vô tận, chỉ khi có roi rơi xuống mới không tự giác mà co rút, mất máu quá nhiều khiến thần trí nàng mê man, trong khe xương lộ ra một tia băng lãnh không rõ, khí lực toàn thân mất dần như nước chảy.
Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, không biết là nước mắt sinh lý, hay là bởi vì sinh cơ đang dần mất đi.
Tiếng nói điên cuồng sắc bén của Lê Kiều Kiều dường như cũng đi xa trong nháy mắt, tựa hồ cách một tầng màng mỏng, trở nên mông lung không rõ.
"Sư phụ......"
Trên người thiếu nữ đầy rẫy những vết thương nằm trên mặt đất run rẩy, lặng lẽ gọi một cái tên.
Đau quá, lạnh quá, nóng quá.
Sư phụ, sư phụ, cứu A Lạc...!
"Ngươi đang nói cái gì vậy hả?" Lê Kiều Kiều chú ý tới động tác rất nhỏ của nàng, dừng roi lại.
Cũng không phải do nàng hảo tâm, chỉ là mắt thấy Lâm Lạc Âm đã mất nửa cái mạng, roi quăng xuống cũng không có chút phản ứng nào, thật đúng là không có ý nghĩa gì.

Nàng vui vẻ khi mang đến thống khổ cho người khác, hay nhất là tâm lý, khiến người ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong mới thống khoái nhất.
Lê Kiều Kiều đến gần nghe, nghe một hồi lâu mới rõ, thì ra Lâm Lạc Âm đang gọi sư phụ, nàng đã đến bờ vực của cái chết rồi, trong miệng vẫn lẩm bẩm sư phụ, tựa hồ đây là chấp niệm cuối cùng trong đời nàng.
"Sư phụ? Ngươi vẫn còn ngóng trông hắn tới đây cứu ngươi hả? Đạo tôn bế quan độ kiếp, không tới mười năm thì không ra được, đừng vọng tưởng nữa!"
Đáng tiếc, những lời vui vẻ khi người khác gặp họa này của nàng không có cách nào khiến Lâm Lạc âm nghe thấy, bằng không nhìn thấy bộ dáng tuyệt vọng chết tâm của nàng, vậy thì có bao nhiêu sảng khoái.
Nhưng ngay khi nàng vừa dứt lời, trong động phủ đột nhiên thổi qua một trận cuồng phong, gió mang theo băng giá chí hàn của cực bắc, trong nháy mắt làm cho cả động phủ ngưng kết ra một tầng băng sương thật dày.
Lê Kiều Kiều cũng bỗng nhiên đứng tại chỗ, băng hàn chi khí vô hình kia khiến nàng đông lạnh thành một bức tượng băng trong nháy mắt.
Bởi vì thân thể của nàng là một cỗ người rối nên nàng cũng không có chết, mà là bị nhốt trong thân thể không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể xuyên thấu qua hai mắt nhìn hết thảy diễn biến trước mặt.
Cùng lúc đó, nàng cảm giác được một cỗ uy áp cường đại quen thuộc, xâm nhập tận xương tủy, linh hồn run rẩy dưới áp lực nặng tựa núi cao.
Làm sao, sao lại có thể như vậy? Nàng hò hét không thể tin được trong đáy lòng.
Từng tiếng bước chân từ phía sau mà đến, từng bước một, trầm ổn hữu lực, không nhanh không chậm, càng ngày càng gần.
Lê Kiều Kiều không nhìn thấy người nọ là ai, khóe mắt chỉ thoáng nhìn thấy vạt áo trắng như tuyết, kéo sương trắng trên mặt đất, không phân biệt được cái nào trắng hơn lạnh hơn, chậm rãi uốn lượn qua nàng.
Người nọ đi tới trước mặt thiếu nữ suy nhược, cúi người quỳ một gối xuống đất, tay áo thật dài bày ra, vươn bàn tay hoàn mỹ, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, tái nhợt như tuyết, nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt trải rộng vết thương dính đầy vết máu của người thiếu nữ.
Mi mắt dài như cánh bướm của thiếu nữ run rẩy, hai mắt trong suốt mất đi thần thái, ngây ngốc nhìn hư không.
"Sư phụ..." nàng vẫn im lặng thì thầm không ngừng, lại không nhìn thấy người mình chờ đợi đã đến.
"......! Lạc Âm, sư phụ tới rồi." Giọng nam trầm thấp quanh quẩn trong động phủ, ngữ điệu khàn khàn gian gian, không còn bình thản hờ hững như trước.
Thiếu nữ bất động không nghe thấy, không nói một lời.
Bàn tay tái nhợt khẽ động, trói buộc trên người nàng được cởi bỏ, vết thương trên thân thể nàng cũng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại.

Chỉ có vết máu trên y phục kia, giống như vô số đạo ấn ký, chứng minh nàng từng chịu khổ cực.
Trong lúc hoảng hốt, A Lạc chỉ cảm thấy mình lâm vào một thế giới hắc ám, màu đen vô biên vô hạn quấn lấy nàng, muốn kéo nàng vào chỗ sâu hơn, nàng vô lực giãy giụa, bị kéo thẳng xuống.
Bỗng nhiên, trên đỉnh đen kịt bị thứ gì đó phá ra một cái lỗ, bạch quang sáng ngời chói mắt xuyên thấu vào.
Bầu trời rơi xuống bông tuyết trong suốt, từng mảnh rơi xuống từ phía trên, rơi xuống đầu, xuống người nàng, cơ thể nóng rực cũng bất tri bất giác tiêu tan.
Bóng tối tiêu tan, thị giác trở lại.
A Lạc chậm rãi chớp chớp mắt, nhìn chăm chú vào nam nhân một thân tuyết trắng, mờ mịt, không xác định mở miệng: "Sư phụ?"
Người trước mắt, có khuôn mặt của sư phụ, thoạt nhìn cũng một bộ dáng với sư phụ, chỉ có mái tóc đen đầy đầu kia đã biến thành màu trắng.
"Ừ." Hắn cúi đầu đáp, ngữ khí cũng giống như sư phụ trong trí nhớ.
A Lạc lại chớp mắt một cái, còn chưa kịp tỏ vẻ nghi hoặc, Lục Thương liền cụp mặt xuống, nghiêng người về phía trước, ôm ngang nàng lên.
Khí tức băng tuyết quen thuộc tràn vào trong mũi, A Lạc lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Sư phụ, ngài, sao ngài lại tới đây..."
Lục Thương đứng lên, một tay ôm nàng vào trong ngực, không trả lời A Lạc.
Hắn nâng tay kia lên, bình tĩnh đặt trên đỉnh đầu Lê Kiều Kiều đang ngồi xổm trên mặt đất, trong nháy mắt, thân thể kia nứt ra từng tấc từng tấc, rải rác trên mặt đất.
Sau đó hắn lại nắm chặt cái gì đó, nhéo mạnh một cái.
Trong động phủ vang lên một giọng nữ bén nhọn, sau khi kêu lên một tiếng thì tiêu tán trong vô hình.
Khi làm tất cả những chuyện này, thần sắc của hắn chưa từng có nửa điểm biến hóa, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước, không gợn sóng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.