Xuyên Nhanh: Ta Làm Vai Ác Khóc Lóc Thảm Thiết

Chương 18: Ta muốn làm hoàng đế (17)




Edit + Beta: YuanKit.
Không ít khách đến thăm ngoại viện. Cao Lăng hầu phu nhân cứ như vậy bị lôi ra ngoài, thực sự thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác, thêm nữa, bà ta bị cơn tức giận làm choáng váng đầu óc, tiếng mắng chửi bên miệng mãi vẫn không dứt.
Đám vương hầu Kim Lăng chưa khi nào gặp phải cảnh này, kinh sợ, hai con ngươi đều suýt rớt ra ngoài. Yến Lang mặc một bộ quần áo trắng, chậm rãi đi ra, trêи mặt lờ mờ rơi lệ: "Cữu mẫu, cố phụ vừa mất, dù thế nào, cũng mong ngài cẩn trọng với lời nói một chút......"
Nàng ta vừa rồi còn hùng hổ, lúc này lại biến thành một con cừu y như bà ta ức hϊế͙p͙ nàng không bằng.
Cao Lăng hầu phu nhân vất vả lắm mới áp được cơn tức trong lòng xuống, ào một cái lại dâng lên, gần như rít gào: "Tiện nhân, ngươi còn dám làm bộ làm tịch!"
Yến Lang làm bộ lắp bắp sợ hãi, nước mắt ào ào rơi xuống: "Ta có chỗ nào mạo phạm cữu mẫu xin ngài hãy chỉ rõ, hà tất phải nói lời độc ác như thế."
Cao Lăng hầu phu nhân thấy cô ứng biến như vậy, cơn giận như muốn bùng nổ, muốn kiện cô vì cách hành xử tệ hại, môi giật giật, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Nói nàng ta ép mình nhận Lý Phúc Thành làm cha?
Hay là kể chuyện nàng ta hung hăng với mình?
Có nhiều chuyện nhưng đều không thể tóm được cớ để nói.
Cao Lăng hầu phu nhân cứ chần chừ như vậy một lúc, liền bị mất cơ hội nói trước, người khác nhìn như vào tưởng là bị đuối lý.
An Quốc Công phu nhân vốn có ấn tượng rất tốt với Yến Lang, thấy cô yếu ớt chùi nước mắt, thầm thương tiếc, đến gần đỡ lấy cô: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Có việc gì ngươi cứ nói ra. Thân xác Trấn Quốc Công còn chưa lạnh, nếu có người ở Thẩm gia ức hϊế͙p͙ nữ nhi của hắn, đừng nói chúng ta, ngay cả bệ hạ cũng không chấp nhận được."
Yến Lang khóc lóc, hốc mắt lại đỏ ửng lên, nức nở kể lể: "Ta và mẫu thân không biết đã đắc tội cữu mẫu nơi nào mà hôm nay ngài ấy lại dẫn Lý Phúc Thành tới cửa, một hai bắt Thẩm gia thu nhận nuôi dưỡng. Cơ mà, năm đó lão ta gần như ngược đãi mẫu thân ta đến chết, hai bên cũng đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, sao có thể được nhận hai chữ cống dưỡng? Sau khi mẫu thân cự tuyệt, cữu mẫu lại nói cách hành xử của ta không đứng đắn, không có chừng mực. Ông trời chứng giám, ta đã hồi kinh được mấy ngày đâu? Cố phụ vừa mất, nếu còn làm loạn lên vậy, chẳng khác nào loài cầm thú!"
* Cống dưỡng: dâng(thờ) cúng và nuôi dưỡng.
Bà ta gây chuyện trong kì hạn đám tang đã là sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Vả lại, Thẩm Tĩnh Thu là một cô nương chưa xuất giá, lời này quả thật đã vạch trần ý đồ ác độc của bà.
Tới Thẩm gia phúng viếng quá nửa là thân bằng hữu của Thẩm Bình Hữu, nghe được lời này đã nhíu chặt mi, lại thấy Yến Lang nghẹn ngào khóc lóc, nhao nhao nói: "Nói chuyện phải có bằng chứng. Lục phu nhân, ngươi cũng là nữ nhân, sao lại có thể ăn nói lung tung, vu hãm cho thanh danh của người khác vậy hả?"
"Thẩm tiểu thư còn chưa có xuất giá, ngươi nói như vậy, thật là quá mức độc ác!" . Truyện Light Novel
"Không cần biết đã xuất giá hay chưa, dù là đã gả đi, nói vậy cũng thật quá đáng!"
Cao Lăng hầu phu nhân đột ngột chịu sào, nửa ngày chưa hồi thần, nghe mọi người không hẹn mà cùng chỉ trích mình, vừa giận sôi vừa căm hận, cắn răng đáp trả: "Rõ ràng là nàng ta không khống chế được chính mình, hỗn láo với tôn trưởng, nói năng bậy bạ......"
Yến Lang lộ vẻ yếu đuối nhưng lời nói lại sắc bén: "Ta đã nói gì bậy bạ vậy? Xin cữu mẫu hãy chỉ ra. Mấy chuyện ta nói trước đó nếu có chỗ nào chưa rõ ràng, ngài cứ việc chỉ giáo."
Cao Lăng hầu phu nhân làm sao dám không biết thẹn mà nói ra những ngôn từ khiếm nhã ấy trước mặt mọi người, mà hai chuyện cô đã kể trước đó thì......
Cao Lăng hầu phu nhân chưa kịp suy nghĩ xem phải ứng phó thế nào cho tốt, lão quản gia đã kêu người áp giải Lý Phúc Thành vào, lễ phép nói:"Lục phu nhân không biết nên nói thế nào liền mời Lý lão gia đến nói hộ đi."
Lý Phúc Thành là một tên vô lại nhưng không ngốc, thấy chuyện này đã ầm ĩ lên, sợ liên lụy đến mình, vội trỏ vào Cao Lăng hầu phu nhân:"Không phải là ta muốn đến đây đâu! Là bà ta nói muốn lấy lại công đạo cho ta, tiện gây khó xử cho người Thẩm gia nên ta mới theo bà ta tới đây......"
Hắn lầu bầu oán trách:"Nữ nhi kia của ta vớ bở, lòng lại quá tàn nhẫn, đã sớm không nhận ta, nếu là không có người mang theo, ta nào dám một mình lại đây."

Mọi người nghe được một đoạn than thở trêи vẻ mặt đều khinh miệt. Cao Lăng hầu phu nhân đỏ bừng mặt, vẫn khăng khăng:"Ta chỉ là không đành lòng nhìn Thẩm phu nhân và phụ thân nàng phải xa cách nên khuyên nhủ thôi. Ta có ý tốt!"
"Lục phu nhân, ý tốt của ngươi tới cũng thật bất ngờ." Có người không quen nhìn bà ta thậm thụt như vậy, mỉa mai nói: "Lý Phúc Thành đã ra ngoài trộm cắp bao nhiêu năm, giờ ngươi mới nhớ tới mà khuyên nhủ, lại đúng lúc Trấn Quốc công mất, gây khó dễ đúng dịp đấy."
Kẻ khác lại giảng đạo: "Đây là việc riêng Thẩm gia, lúc nào đến lượt người ngoài khua tay múa chân? Lục phu nhân tưởng mình là Hoàng hậu, muốn khống chế mệnh nữ nhân à."
Ai cũng không thích loại người tự cho là đúng rồi nhúng tay vào việc nhà người khác, chưa nói Thẩm gia vừa mới mất đi một người trụ cột, Cao Lăng hầu phu nhân liền mò đến gần gây sự, cũng là hành động tiểu nhân.
Âm thanh nghị luận thanh có to có nhỏ, như kim đâm vào lòng Cao Lăng hầu phu nhân vô cùng đau đớn.
Bà ta chợt thấy có chút ủy khuất, cũng có chút oán giận bất bình: Mặc dù nàng chuyện này làm có như vậy điểm không đúng, nhưng Lâm thị cùng Thẩm quyến thu liền không thể chỉ trích sao?
Dựa vào cái gì mà tất cả đều chỉ trích mỗi mình bà?
Thẩm Tĩnh Thu này rõ ràng là con cọp ăn thịt người, giả bộ khóc lóc nỉ non làm con thỏ thuần khiết vô hại!
"Không có lửa làm sao có khói. Nếu thật sự ngươi đi đường đàng hoàng ngồi đến đứng đắn, thế nào sẽ có người chê trách?" Cao Lăng hầu phu nhân thầm cười lạnh: "Khoảng cách từ Xương Nguyên đến Kim Lăng xa như thế, ngươi lại lạc mất đám tùy tùng, một mình lên đường, ai biết ngươi là trở về làm sao?" Nói rồi, bà ta lại đem lời đồn đại mình bịa ra trước đây kể ra.
Lời này vừa dứt, bà ta tràn ngập đắc ý ngẩng đầu lên, chưa kịp xem nét mặt của người xung quanh, trêи mặt liền ăn hai cái tát.
Lâm thị giận run cả người, hai mắt đỏ rực: "Ngươi cũng là nữ nhân mà lại bịa đặt loại lời nói nhảm này không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao? Tĩnh Thu trở về từ Xương Nguyên, gặp người nào, hay phát sinh chuyện gì? Nếu ngươi có nhân chứng liền mời tới, mặt đối mặt. Nếu có vật chứng liền lấy ra cho mọi người ở đây minh bạch, đừng ở chỗ này phỏng đoán lung tung, vu hãm người khác!"
Cao Lăng hầu phu nhân cảm thấy lúc trước bị người lôi từ trong nhà ra đã đủ mất mặt, nào ngờ Lâm thị dám ra tay với mình, muốn đánh trả, lại bị phủ binh Thẩm gia ngăn lại, oán hận cùng cực, phẫn nộ trợn tròn mắt thét: "Một cây làm chẳng nên non. Nó mà đoan chính thì làm gì có lời ăn tiếng nói mức này truyền đi? Vẫn là cách hành xử của nàng ta không đứng đắn!"
Vẻ mặt Lâm thị lạnh nhạt hơn bà ta, nhìn chung quanh một vòng rồi hỏi: "Thời gian Tĩnh Thu hồi kinh không tính là ngắn, ở Kim Lăng, đã ai nghe qua cái tin đồn gì chưa?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ồn ào lắc đầu.
"Thấy sao, Lục phu nhân? Người khác chưa nghe nói mà phủ ngươi đã truyền. Ta muốn hỏi một câu, các ngươi biết được tin này từ đâu? Nói cách khác, lời đồn này căn bản do phủ ngươi tự truyền ra, phải không?"
Ánh mắt Lâm thị như tia điện, giọng nói như rung chuyển: "Lời đồn đại ác độc này chính là ăn không nói có. Rốt cuộc là quản gia phủ ngươi bất lực, hay là ngươi cố tình quạt gió thêm củi, muốn vu hãm Tĩnh Thu?!"
"Ta, ta." Con gà rù Cao Lăng hầu phu nhân im tịt, sau một thời gian mới miễn cưỡng nói: "Ruồi bọ không đinh vô phùng trứng(*)......"
* Ruồi bọ không đinh vô phùng trứng: trứng không có kẽ hở, ruồi bọ không thể bâu vào.
Yến Lang từ lâu đã biết phủ Cao Lăng hầu có người rải lời đồn nhảm nên đã chuẩn bị ứng phó đầy đủ, sớm mời phó tướng của Thẩm Bình Hữu - Tần Lệnh giúp đỡ, xâu chuỗi lời nói của tất cả mọi người.
Lúc Cao Lăng hầu phu nhân mở lời, Tần phu nhân liền nói: "Thẩm cô nương lại không ngốc, đã đi lạc khỏi đám tùy tùng đương nhiên sẽ đi tìm người khác. Lần hồi kinh này là Tần gia sai người hộ tống đến tận kinh thành mới tách ra."
Cao Lăng hầu phu nhân cười lạnh: "Người của ta đi nghe ngóng sao lại chưa từng nghe nói việc này?"
Yến Lang nhíu mày, yếu ớt hỏi: "Cữu mẫu, sau khi ta hồi kinh, lúc nào ta kể cho ngài nghe ta trở về như thế nào vậy? Hơn nữa, vô duyên vô cớ, ngài điều tra xem ta trở về thế nào làm gì?"
Cao Lăng hầu phu nhân bị câu này làm cho nghẹn họng.
"Ngươi cứ nói xằng nói bậy, lại không có chứng cứ, người khác làm chứng giúp Thẩm cô nương, ngươi lại nói là giả." Tần phu nhân thấy thế lắc đầu, thở dài:"Lục phu nhân, trong lòng ngươi có phải đã sớm buộc tội cho Thẩm cô nương?"

Lâm thị lộ vẻ giận dữ, giọng xúc động: "Không biết tiểu nữ đã đắc tội phu nhân khi nào. Thân thích ruột thịt thế mà một hai phải dồn nó vào chỗ chết!"
Cao Lăng hầu phu nhân bị hàng loạt lời nói quần cho một trận, lòng thấy kinh hoảng lo sợ, sắc mặt cũng từ từ đỏ lên, do dự nửa ngày một chữ cũng không nói nên lời.
Đám vương hầu ngồi được vào vị trí trêи này, hiển nhiên sẽ không tin vào lời nói của một bên, chỉ là sau một lúc, thấy Cao Lăng hầu phu nhân không giải thích được, sắc mặt bà ta lại xấu hổ, liền biết chuyện này tám chín phần là bà ta bố trí.
"Hài cốt Trấn Quốc công còn chưa lạnh, ngươi đã ức hϊế͙p͙, chửi bới góa phụ cùng cô nhi của hắn, ngươi thực sự không phải là người!"
"Không thân không quen thì thôi, Thẩm gia cùng Lục gia lại chính là thân thích với nhau, vậy mà......"
"Đúng vậy, làm ầm lên như vậy, Cao Lăng hầu còn có mặt mũi nào để gặp muội tử đã mất của hắn nữa."
"Sao lại có một nữ nhân ác độc như vậy chứ. Tội nghiệp Thẩm cô nương, sau khi phải chịu đựng nỗi đau mất cha, lại bị người ta hất nước bẩn, may mà mọi chuyện đã rõ ràng!"
Từng câu từng chữ đều như con dao cứa vào lòng Cao Lăng hầu phu nhân, đau không thể tả.
Môi bà ta chuyển động, muốn biện giải vài câu, lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Ánh mắt bà hoảng loạn mà mờ mịt nhìn xung quanh, thấy ánh mắt của mọi người đều là khinh thường, chịu không nổi, bỗng lấy hai tay ôm đầu, thét chói tai chạy biến.
Yến Lang nghẹn ngào khóc, Lâm thị cũng hốc mắt đỏ bừng, kéo kế nữ đi hành lễ với khách nhân đứng quanh: "Đa tạ chư vị đã giúp hai mẫu tử chúng ta rửa sạch oan khuất, nếu không, chúng ta sẽ không còn mặt mũi nào gặp người......"
"Phu nhân không cần đa lễ." Mọi người vội nói: "Là việc nên làm."
Nam quyến bị lão quản gia mời đi uống trà, nữ quyến ở lại an ủi Yến Lang - người sắp khóc thành một dòng sông. An Quốc Công phu nhân vỗ về lưng cô, ôn nhu nói: "Thẩm gia cùng Lục gia không những không thù oán, mà còn thân thiết, tại sao Lục phu nhân lại làm thế? Mọi việc chung quy phải có nguyên do, nếu không, cũng thật kỳ lạ."
Các vị phu nhân còn lại cũng tán đồng: "Đúng vậy."
"Ta cũng không rõ lắm." Yến Lang đúng lúc lộ ra một tia khó hiểu, đỏ mắt, nức nở nói: "Trước đây cữu mẫu đối với ta rất tốt, không biết vì sao, sau lần hồi kinh này chợt thay đổi như một người khác, luôn muốn trách cứ ta......"
"Vậy thì lạ thật." An Quốc Công phu nhân kinh ngạc, vẫn không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.
Chung quy mọi người đều không phải người phủ Cao Lăng hầu, Cao Lăng hầu phu nhân lúc này lại không ở đó, các bà cũng không muốn đoán bừa thêm gì, sau khi an ủi Yến Lang cùng Lâm thị mới mang theo mối nghi ngờ rời đi.
Yến Lang vừa diễn cảnh khóc, đôi mắt hơi sưng, chờ người ta đi hết, cô kêu Lâm thị một tiếng rồi về phòng sửa sang lại dáng vẻ.
Khi mọi người hợp lại cùng xé rách bộ mặt của Cao Lăng hầu phu nhân, hệ thống ở trong đầu cô vỗ tay bùm bụp. Nếu nó là con người thì lúc này lòng bàn tay cũng đã đỏ lừ.
Yến Lang: "Ngươi thấy vạch mặt sảng kɧօáϊ không?"
Hệ thống vui vẻ: "Vô cùng sảng!"
Yến Lang: "Vị cữu mẫu tiện nghi kia có khóc không?"
Hệ thống sung sướиɠ: "Khóc sướt mướt luôn!"
Yến Lang ôm bụng khoan kɧօáϊ: "Bà ta đi rồi à?"
"Không có, bà ta vẫn còn đứng ở cửa Thẩm gia, nằm bò lên khóc trêи lưng con sư tử đá." Hệ thống hưng phấn cười: "Lúc vừa rồi chạy như điên ra ngoài, bà ta đã làm mất một chiếc giày!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.