[Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ

Chương 12: Chương 12





Ừng ực, chén cháo cuối cùng tất cả đều vào trong bụng Đường Ngọc Phỉ.
Giang Yển không còn sức để phản kháng, bị cưỡng ép mất hết đường lui, hắn đành phải kìm nén cơn tức giận để đút cho cô ăn.
Đường Ngọc Phỉ lười nhác dựa vào ghế sofa, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn, chỉ huy Giang Yển đi quét dọn vứt rác.
Nhiều lần bỏ qua ánh mắt giết người của Giang Yển, Đường Ngọc Phỉ vẫn nhắm mắt và nghỉ ngơi một cách mãn nguyện.
Bên ngoài chung cư, Giang Yển tức giận vứt hết đống hộp đựng đồ ăn nhanh vào thùng rác, lại không khỏi nhìn lại dấu răng còn in lằn trên ngón tay.
Như thể có lửa đốt bùng cháy, Giang Yển cảm thấy ngón tay mình nóng vô cùng, không kìm được mà ấn nó vào lòng bàn tay, gắt gao nắm thật chặt.
Thứ hiện lên trong đầu hắn là hình ảnh Đường Ngọc Phỉ đang lao vào cắn, cô nhe răng trợn mắt lộ ra vẻ hung hăng, ngoạm lấy không một chút thương tiếc.
Cô luôn nhẹ nhàng làm ra những chuyện khiến cho hắn phải sững sờ, Giang Yển rất nhiều lần không khỏi muốn gõ đầu cô ra xem bên trong được cấu tạo như thế nào.
Tại sao hết lần này đến lần khác hắn cứ bị cô khống chế như vậy?
Hắn không lừa được bản thân, mặc dù Đường Ngọc Phỉ như thế, thì hắn vẫn không ghét cô một chút nào.
Mà ngược lại...!Vui vẻ chịu đựng?
Giang Yển lại gõ vào trán mình một cái, thấp giọng lầm bầm một câu.
- Thật là điên rồi.
Trưng khuôn mặt lạnh trở về căn hộ, Giang Yển tính để Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng cô lại đang ngủ trên ghế sofa rồi.
Hắn nhất thời nhụt chí, hắn thực sự thua cô rồi.
Giang Yển theo bản năng mà đi rón rén, ngồi xuống trước mặt Đường Ngọc Phỉ.
Sợ cô sẽ cảm thấy lạnh, nên Giang Yển mang áo khoác của mình đắp lên người của cô.
Sau đó hắn lại giơ tay sờ lên trán của Đường Ngọc Phỉ, rồi lại sờ lên trán mình để so sánh nhiệt độ.
May mắn thay, cơn sốt đã giảm.
Bản thân hắn cũng không nhận ra được, trong lòng đã cảm thấy nhẹ nhõm.
Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, Giang Yển chống cằm nhìn gương mặt của Đường Ngọc Phỉ, làn da của cô trắng nõn sạch sẽ, cho dù cận mắt thì cũng không chút tỳ vết, lại có thể thấy được cả những sợi lông tơ rất nhỏ.

Có chút đáng yêu.
Giang Yển không khỏi muốn duỗi tay chọc lên mặt cô, thực tế hắn cũng đã làm như vậy, đầu ngón trỏ của bàn tay phải cẩn thận đặt lên má trái Đường Ngọc Phỉ, vừa vặn dừng đúng vào vị trí của má lúm đồng tiền.
Vừa mềm mại, lại vừa ấm áp.
Trong lúc ngủ mơ Đường Ngọc Phỉ hơi hơi nhíu mày, như thể sợ cô sẽ tỉnh dậy, Giang Yển nhanh chóng rút tay của mình lại, cảm giác được trái tim đã đập vô cùng nhanh, lập tức nín thở theo bản năng.
May quá, cô không có mở mắt.
Giang Yển không dám chạm vào một lần nữa, sợ rằng Đường Ngọc Phỉ bỗng nhiên tỉnh lại, mà nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ chật vật của hắn.
Với tính cách của cô, nhất định là sẽ cười nhạo.
Trong căn hộ yên tĩnh chỉ có duy nhất tiếng thở của hai người, Giang Yển nhìn một lúc, cũng không kìm được mà ngủ thiếp đi.
Đến lúc Đường Ngọc Phỉ tỉnh dậy, cô đã nhìn thấy Giang Yển tựa vào chiếc ghế trước mặt mà ngủ say.
Đường Ngọc Phỉ lặng lẽ ngồi dậy, cảm nhận được cơn sốt đã giảm bớt, rồi lại có chút kinh ngạc khi phát hiện chiếc áo khoác trên người mình là của Giang Yển, vẫn còn mang theo cả hương vị quen thuộc của thiếu niên.
Trái tim không khỏi mềm nhũn, khi nhìn về phía Giang Yển, ánh mắt cô cũng trở nên dịu dàng hơn.
Tuy rằng tính khí rất xấu, nhưng chung quy lại hắn vẫn là người thiện lương tốt bụng, không giống với người cha bạo ngược cùng người mẹ yếu ớt của hắn.
Mặc dù lớn lên trong hoàn cảnh cực đoan lại thiếu tình thương như vậy, nhưng hắn vẫn giữ được thiện ý của bản thân.
Cô đã ở đây rồi.
Vốn dĩ nghĩ rằng, nếu Giang Yển thật sự nguy hiểm tới nỗi có thể đe dọa tới người khác, thì cô sẽ phải bất đắc dĩ sử dụng một số biện pháp cứng rắn, cũng không sợ sẽ ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng.
Dù sao thì cô đã tụt xuống tận đáy rồi, nên bây giờ cũng không cần kiêng kỵ cái gì nữa.
Nhưng ngoài dự đoán, tuy rằng hắn vừa mẫn cảm lại cố chấp, như thể đang khoác lên mình chiếc áo hoa phủ đầy gai, nguy hiểm tới nỗi khiến người ta phải lùi bước.
Nhưng khi hắn thực sự chấp nhận một người, thời khắc thu lại thân gai nhọn đang nở rộ trên người mình, hóa ra lại là một vẻ đẹp kinh động tâm phách như vậy.
Chàng thiếu niên của cô, cuối cùng cũng có thể mở lòng, chờ đợi cô đến như là một sự cứu rỗi của hắn.
Đường Ngọc Phỉ nhìn Giang Yển, nở một nụ cười.

Cẩn thận đứng dậy, Đường Ngọc Phỉ đắp chiếc áo khoác lên người Giang Yển, động tác vô cùng nhẹ nhàng hệt như đang nâng niu tiểu bảo bối.
Giang Yển thoạt nhìn rất mệt, hắn ngủ rất sâu, Đường Ngọc Phỉ nhịn không được muốn sờ lên mái tóc mềm mại của hắn.
Cô nhẹ nhàng đi đến phòng bếp, lúc này mới phát hiện tủ lạnh đã không còn thức ăn, nên mới tính đi tới siêu thị gần nhà mua sắm một chút.
Bữa tối cơm tối vẫn là để cô làm đi, Giang Yển đã chăm sóc mình một ngày trời, cô hẳn nên khao hắn một phen.
Đường Ngọc Phỉ một mình đi vào siêu thị, lập tức đi tới khu nguyên liệu.
Xung quanh là một mảng nguyên liệu rực rỡ muôn màu, hàng rau xanh mướt xinh đẹp, phủ thêm một tầng hơi nước mỏng, đang ngoan ngoãn ngồi chờ để được mang đi.
Trong tư liệu có ghi rõ ràng thói quen và sở thích của Giang Yển, mẹ của hắn là một người nội trợ rất khéo léo, Giang Yển rất thích ăn cơm bà làm, đặc biệt là sườn heo chua ngọt.
Bữa cơm lần trước cô nấu cho Giang Yển chỉ là suy nghĩ muốn thử, dù sao thì thông tin mà công ty cung cấp đã khái quát về sở thích của Giang Yển trước lúc 13 tuổi, nên cô cũng không có ý kiến gì.
Sau khi mẹ mất vào năm hắn 13 tuổi, Giang Yển đã phải tự sinh sống một mình, ngay cả hệ thống cũng không thể nhận ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Nhưng cô cũng rất may mắn, thông qua sự quan sát lần trước, khẩu vị của Giang Yển dường như không thay đổi nhiều lắm.
Ít nhất là khi còn ghét cô, hắn vẫn có thể ăn được nhiều, chắc là đang tán thưởng tay nghề của cô.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Đường Ngọc Phỉ trở nên tốt hẳn, cô cẩn thận chọn miếng sườn có màu sắc đẹp mắt, rồi lại đi mua một ít rau tươi, tránh đi những loại rau thơm mướp hương mà Giang Yển không thích.
Khi đi qua khu bán đồ ăn vặt, Đường Ngọc Phỉ vỏ ngoài sặc sỡ mà không khỏi động lòng.
Những đứa trẻ ở độ tuổi này chắc là rất thích ăn vặt đúng không?
Vì vậy Đường Ngọc Phỉ không nhịn được vỗ tay một cái, đẩy chiếc xe hàng đã đầy ắp, thắng lợi trở về.
Sắc trời đã về khuya, mặt trời từ từ mất nhiệt, biến thành một vòng màu cam, dần dần xuống thấp.
Xa xa là ráng đỏ xinh đẹp, đang bùng cháy một màu đỏ rực.
Trong chung cư không có bật đèn, và lại càng tối dần theo thời gian.
Giang Yển mở to mắt, lúc này mới nhận ra bây giờ đã không còn sớm.

Xung quanh rất an tĩnh, yên lặng một cách đáng sợ.
Hắn sửng sốt, áo khoác từ trên người rơi xuống.
Trên ghế sofa không còn bóng dáng của Đường Ngọc Phỉ, nhiệt độ cũng trở nên lạnh dần.
Giang Yển có chút hoảng loạn mà đứng lên, hô.
- Đường Ngọc Phỉ?
Không có ai đáp lại hắn, chung cư to như vậy cũng chỉ vang vọng lại giọng nói của hắn, mặt trời lặn ở ngoài cửa chiếu rọi lên cái bóng đen dài của hắn, tia sáng màu cam càng làm cho dáng hình càng thêm cô độc.
Cô đã rời đi rồi sao? Tại sao không đánh thức hắn?
Rõ ràng hết thảy xung quanh đều rất quen thuộc, nhưng đáy lòng của Giang Yển lại dâng lên nỗi đơn côi vô tận.
Như thể đang trở về kí ức hồi nhỏ vậy, dù hắn có kêu khàn cả cô thì cũng không thể tìm thấy người thân.
Ở trong không gian lớn như vậy, hắn chính là người duy nhất còn tồn tại.
Vốn dĩ hắn không có thói quen ngủ trưa, vì không chịu nổi ánh hoàng hôn cái lúc hạ màn kia, cảm giác như cả thế giới đang vứt bỏ hắn vậy.
Bị cảm xúc sợ hãi xâm chiếm, Giang Yển chạy tới phòng bếp, chạy tới phòng tắm, rồi chạy lên tầng kiểm tra từng phòng, vẫn không thấy Đường Ngọc Phỉ.
Ngay khi hắn tỉnh dậy, cô đã biến mất, như thể hết thảy trước đó hắn chỉ là mơ một giấc vậy.
Giang Yển chợt muốn khóc, đã bao nhiêu năm phong bế bản thân như vậy, rất vất vả mới có thể giải thoát cho chính mình, mọi chuyện sao dễ dàng bị phá hủy như vậy được?
Mà đầu sỏ gây tội rốt cuộc đang ở nơi nào rồi? Chẳng lẽ cô cũng muốn vứt bỏ hắn hay sao?
Cô vẫn còn trách hắn chưa đủ thành khẩn đúng không?
Giang Yển một mình đứng giữa phòng khách, đầu óc rối bời, cả người trở thành pho tượng.
Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên được mở ra, Đường Ngọc Phỉ lôi hai túi đồ lớn tiến vào, còn chưa kịp lắc lắc cánh tay đang đau nhức của mình, vừa liếc mắt một cái, đã thấy Giang Yển đang đứng ở đó.
Cô hoảng sợ, nghi ngờ gọi hắn.
- Giang Yển?
Lại bị mộng du lần nữa sao? Đường Ngọc Phỉ có chút lo lắng mà nghĩ.
Nhưng trong giây phút Giang Yển vừa thấy cô, môi hắn mấp máy, ngay sau đó liền xông tới không chút do dự ôm chặt cô.
Đường Ngọc Phỉ sửng sốt, đồ trong tay cũng rơi xuống đất, vang ra một tiếng.
Không rõ tại sao Giang Yển lại làm hành động này với mình, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy bối rối.
Giang Yển gắt gao ôm lấy cô, dùng nhiều lực tới nỗi như thể sắp cắt đứt, nhưng chỉ dựa vào cổ cô một câu cũng không chịu nói.
Đường Ngọc Phỉ để ý thấy cơ thể của Giang Yển đang run lên, dường như đang đè nén sự sợ hãi.

Đường Ngọc Phỉ ngước mắt, cô quên không xem thời gian rồi.
Căn hội có hơi tối, một mình hắn ở đây đã sợ hãi như vậy sao? Rồi nghĩ rằng có phải là cô đã vứt bỏ hắn?
Trong giây phút hiểu rõ được nội tâm của Giang Yển, Đường Ngọc Phỉ không khỏi cảm thấy chua xót.
Cô không còn lo đến phần eo đang đau đớn, Đường Ngọc Phỉ giơ tay ôm chặt Giang Yển, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, giọng nói dịu dàng hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ.
- Đừng lo, tôi đã về rồi.
- Đừng sợ.
Đường Ngọc Phỉ vừa nhẹ giọng nói, vừa ôm chặt Giang Yển, như thể cho hắn thêm sức mạnh, xua tan đi mây mù bao quanh.
- Vì tủ lạnh không còn thức ăn, nên tôi mới tranh thủ đi siêu thụ, chốc nữa tôi nấu cho anh có được không?
- Anh muốn ăn gì? Sườn xào chua ngọt thì thế sao?
Giang Yển đột ngột ỷ lại với cô, khiến cho Đường Ngọc Phỉ cảm thấy bối rối, vừa kinh ngạc vừa đau lòng lại xúc động, nhưng cũng không dám để hắn phải khổ sở như vậy thêm một lần nào nữa.
Nơi mà Đường Ngọc Phỉ nhìn không thấy, hốc mắt của Giang Yển lặng lẽ đỏ lên, dù hắn có cố gắng kìm nén tới cỡ nào thì cơ thể vẫn vô cùng run rẩy.
Hóa ra cô chỉ vừa đi siêu thị, thật may mắn khi cô chưa vứt bỏ hắn, thật may mắn khi cô đã trở lại.
Cô không biết rằng giây phút mà hắn tỉnh dậy trong tình cảnh như vậy, hắn đã hoảng loạn tới bao nhiêu.
Nếu cô cũng bỏ mặc hắn hệt như mẹ, thì hắn nên làm sao đây? Giang Yển không dám nghĩ, và hắn cũng không dám buông tay khỏi người trước mặt.
Hắn sợ rằng đến khi buông tay rồi, cô liền sẽ biến mất không một dấu vết.
- Đường Ngọc Phỉ, là do cô trêu chọc tôi trước.
Thật lâu sau đó, giọng mũi nghẹn ngào rầu rĩ vang lên, mang theo cả những hàm ý không rõ.
- Nếu cô dám chạy thoát, thì tôi sẽ ngay lập tức giết cô.
Vừa chân thành khẩn cầu lại lại có thêm cả sự uy hiếp, tất cả chỉ là vì để giữ cô lại.
Nếu cô làm ngơ, vậy thì hắn sẽ khiến cho cô phải hối hận.
- Giang Yển, tôi sẽ không bao giờ rời xa anh, cả đời này cũng sẽ như vậy.
Đường Ngọc Phỉ hơi thở dài, nhẹ giọng nói bên tai hắn, nhưng lại vô cùng trịnh trọng và kiên định không gì sánh được.
Cô sẽ sắm những vai diễn mà Giang Yển cần có, nuôi dưỡng hắn lớn lên, nuôi dưỡng hắn trưởng thành.
Giang Yển ở đâu, cô sẽ ở đó, bởi vì vốn dĩ cô chính là vì hắn mà đến..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.