Editor: Ochibi
Từ Như Ý vui mừng. Xem ra, nàng không tin nhầm người. Như vậy, rất nhiều chuyện nàng có thể phủi tay bảo Yến Nhi đi làm.
Sau đó không lâu, việc Đức Phi hạ độc tàn hại hậu cung đã được tra xét ra. Đồng thời còn có năm phi tử khác là nạn nhân.
Trải qua cứu chữa, hai người giữ được tính mạng, nhưng từ đây về sau chỉ có thể triền miên trên giường bệnh, ba người còn lại thì bất hạnh bỏ mình.
Trong lúc nhất thời, cờ trắng đầy trời toàn bộ hoàng cung.
Dạ Vô Thương tức giận rồi.
Mới đầu, hắn cũng nghĩ chỉ giết người sau màn là được, không ngờ Đức Phi tàn nhẫn như vậy, hạ độc nhiều phi tần đến thế. Trực tiếp hạ lệnh xử trảm nàng ta và người thân nàng ta. Không có diệt chín tộc nàng ta, đã là thiên đại ân tình.
Tâm tình Dạ Vô Thương không tốt, một đoạn thời gian rất dài không đặt chân đến hậu cung. Các phi tần nơm nớp lo sợ, sợ chọc giận hắn.
……
Một tháng sau
Từ Như Ý nằm trên giường, để thái y bắt mạch.
“Chúc mừng nương nương, độc trong cơ thể người đã hoàn toàn thanh trừ.”
“Đa tạ Vương thái y, xuống lĩnh thưởng đi.” Từ Như Ý cười thân thiện.
Trước mặt người ngoài, tuy nàng có chút phô trương, nhưng tính cách thẳng thắn, đơn thuần. Đối với nàng tốt, nàng sẽ khách khách khí khí không làm khó dễ.
Vương thái y là một vị được Dạ Vô Thương tin nhất, cũng thường xuyên bắt mạch cho Thái Hoàng Thái Hậu.
Dù lão nhân gia của nàng đã rất nhiều năm không hỏi chuyện hậu cung, luôn thành tâm lễ Phật, nhưng những lời này truyền tới lỗ tai vẫn có chỗ lợi.
Chức Từ gia cũng không cao, tuy rằng Dạ Vô Thương đã cố tình đề bạt mấy môn sinh của Từ phụ lên, nhưng nền tảng của nàng thật sự quá thấp, có thể dựa vào nhiều cũng tốt.
“Yến Nhi, giúp bổn cung trang điểm.” Từ Như Ý ngồi dậy. Tỉ mỉ trang điểm một, đến tẩm điện Dạ Vô Thương.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!” Nàng nâng làn váy, chạy vội.
Dạ Vô Thương mới ra cửa, nhìn thấy nàng chạy như bay đến, lập tức duỗi tay tiếp được.
Từ Như Ý nhào vào trong lòng hắn, tràn ngập vui sướng, “Hoàng Thượng, thân thể thần thiếp rất tốt! Thái y nói, thích hợp mang thai……”
Chuyện hậu cung đã qua một tháng, không khí bi thương dần dần mất đi.
Thấy khuôn mặt nhỏ hưng phấn, lúc này Dạ Vô Thương mới nhớ, đã lâu chưa đặt chân vào hậu cung.
Tiểu nữ nhân này, luôn nhắc mãi chuyện hài tử. Mà hắn cũng muốn cho nàng một đứa hài tử.
“Tốt rồi cũng phải chú ý. Xem nàng kìa, vẫn còn giống hài tử.”
“Biết rồi! Thần thiếp không phải vội vàng tới tranh sủng sao!”
Dạ Vô Thương cười vui vẻ, “Cả ngày cứ treo tranh sủng bên miệng!”
“Đương nhiên! Đúng rồi, thần thiếp lại học nấu món mới, ngài muốn nếm thử không?” Vẻ mặt nàng chờ mong.
“Được.” Dạ Vô Thương nắm tay nàng.
Hắn thích sân vườn của nàng, hoa nơi đó nở đẹp hơn bất cứ chỗ nào; thích nàng làm đồ ăn, ngự trù cũng không đạt được trình độ đó; càng thích cơ thể nàng hơn, dường như nếm thế nào cũng không đủ.
Ánh trăng rất đẹp, Dạ Vô Thương ngồi trước cửa sổ, nhìn phía trăng sáng.
Như Ý nói là đi tắm, cũng không biết bao lâu…… Tóm lại, hắn chờ không nổi nữa.
Vài bước đi vào, lướt qua bình phong, Dạ Vô Thương nhìn đến người ngâm mình trong thau tắm.
Trong hơi nước tràn ngập, cặp mắt kia long lanh liễm diễm thẳng tắp nhìn hắn.
Thân hình tuyết trắng bị thau tắm che hơn phân nửa, chỉ lộ ra cổ mảnh khảnh và xương quai xanh tinh xảo.
“Hoàng, Hoàng Thượng?” Nàng chớp mắt.
“Ừ, trẫm tới tắm với nàng!” Hắn nói xong, đã gấp không chờ nổi cởi bỏ quần áo trên người, đi đến chỗ nàng.
Cũng may cái thùng này rất lớn, dù hai người ở bên trong cũng không chật.