Editor: Ochibi
“Cẩm Nhi, tỷ tỷ không cần gì cả. Chỉ muốn đệ mỗi ngày luôn vui vẻ là tốt rồi.” Từ Như Ý nhìn chăm chú đôi mắt hắn, nghiêm túc nói.
Dạ Dục Cẩm bị đôi mắt sáng ngời của nàng hấp dẫn, hắn nhìn phía nàng, “Nhưng mà, Cẩm Nhi cũng muốn tỷ tỷ mỗi ngày luôn vui vẻ.”
Có đôi khi nàng ngồi ở chỗ kia, cho dù mắt mang ý cười, hắn vẫn cảm giác nàng không khoái hoạt.
Dạ Dục Cẩm hận không thể dùng toàn bộ mình có đi trao đổi, chỉ muốn nàng cười vui vẻ.
“Tỷ tỷ rất vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ.” Từ Như Ý an ủi hắn, “Cẩm Nhi hiểu chuyện săn sóc như vậy, sao tỷ tỷ không vui chứ?”
“Tỷ tỷ cũng giống Cẩm Nhi, hy vọng phụ hoàng mỗi ngày luôn bồi bên người, phải không?”
“Phải.” Từ Như Ý gật đầu, “Nhưng mỗi người đều có sứ mệnh và chức trách riêng của mình. Việc chúng ta phải làm, là để phụ hoàng đệ an tâm, không gây phiền toái cho ngài.”
Dạ Dục Cẩm từ nơi hạ nhân biết chuyện đệ đệ hắn dùng thủ đoạn, chắc cũng muốn thử một lần đi?
Chỉ cần hắn làm nũng với nam nhân kia, Dạ Vô Thương thẹn với hắn mười mấy năm, dù có là tâm tình đền bù thì cũng khiến Dạ Vô Thương mỗi ngày đến bồi hắn.
Như vậy, đã có thể tạo cơ hội cho nàng và Dạ Vô Thương.
Từ Như Ý nhìn hắn.
Thiếu niên này, đúng là thời điểm thân thể phát triển. Thời gian gần đây Dạ Vô Thương coi trọng, khiến dinh dưỡng hắn đuổi kịp, dáng người rõ ràng rất cao, đã bắt nàng phải ngước nhìn. Thành một đại nam hài tuấn dật.
Ngũ quan hắn cực kỳ giống Dạ Vô Thương, ngoại trừ thuần tịnh nhu hòa trên khuôn mặt, là thứ mà nam nhân kia vĩnh viễn cũng không có.
“Cẩm Nhi chăm lo cho mình tốt là được, không cần vì người khác mà phiền não bản thân.” Từ Như Ý kiên nhẫn giải thích.
Tâm tư lúc đầu của nàng, là lợi dụng Dạ Dục Cẩm để đạt được niềm vui của nam nhân kia.
Nhưng thời gian dần dà, nàng thật sự thích nam hài hồn nhiên này.
Nàng không hy vọng hắn học được những thứ dơ bản đó, hy vọng hắn có thể tiếp tục bảo trì thuần lương.
Thậm chí, cũng không hy vọng hắn hoàn toàn khôi phục trí lực, vĩnh viễn tựa như bây giờ: Sinh hoạt có thể tự gánh vác, có thể đọc mấy bài thơ, không bị người khác khi dễ……
Thật sự đủ rồi.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ là 60. Độ hảo cảm đối với Thi Giai Nghi +10, độ hảo cảm hiện tại là 50. Trời đất, Thi Giai Nghi đã làm gì? 】Âm thanh điện tử ngốc nghếch của hệ thống đột nhiên vang lên.
Từ Như Ý không đáp lại nó.
【 Ký chủ, ý chí chiến đấu của cô chạy đâu mất rồi? Có đôi khi, vì đạt được mục đích không thể từ thủ đoạn, đây là không có biện pháp mà! 】 Nó vô cùng đau đớn.
[ Vô cùng đau đớn em gái nhà ngươi! Hệ thống nhà ngươi mà cũng cảm tình phức tạp đến thế! ]
【 Ách, được rồi, bước tiếp theo cô định làm thế nào? 】
Từ Như Ý cười cười: [ Làm thế nào? Tranh sủng chứ sao! Lúc này sao có thể thiếu "gian phi" ta đây chứ! ]
…………
Trong Viện Đào Hoa của Đức Phi
Thi Giai Nghi sửa sang quần áo bản thân, đặt túi thơm đặc biệt phối chế trên người.
Loại hương này không gây nguy hại cho cơ thể, chỉ là nó dùng để kích tình. Dạ Vô Thương cấm dục lâu như vậy, nên đã tới thời điểm nàng lên sân khấu rồi.
Vô cùng tin tưởng rồi nhìn gương đồng, Thi Giai Nghi mở cửa phòng.
Lúc này, Dạ Vô Thương đang cùng Nhị hoàng tử tản bộ trong viện.
Hắn đang kiểm tra những thứ con trai đã học được gần đây.
Thi Giai Nghi đi qua, nhìn thấy hắn, giống như có chút ngoài ý muốn: “Hoàng Thượng?”
Ngay sau đó lập tức hành lễ, “Hoàng Thượng vạn phúc.”
“Đứng lên đi.” Dạ Vô Thương bình tĩnh nói. Trước mặt nhi tử, hắn dĩ nhiên không có khả năng cùng nữ nhân khác có ái muội gì.