Editor: Ochibi
“Như Ý!” Dạ Vô Thương bước nhanh tiến lên, duỗi tay đỡ nàng. Hắn nôn nóng hô, “Mau truyền thái y!”
Theo sau, nổi giận đùng đùng với những thủ vệ đó: “Ninh Phi nương nương tới nơi này bao lâu rồi? Vì sao không thấy người thông báo?”
“Đêm hôm qua nương nương đã tới rồi. Sợ quấy rầy Hoàng Thượng, cho nên……”
“Cái gì?!” Dạ Vô Thương quả thực tức vô cùng, “Vì sao, không có người tới bẩm báo?”
“Hoàng Thượng……” Từ Như Ý suy yếu mở miệng, “Không nên trách bọn họ. Là thần thiếp không nghe khuyên bảo……”
“Lúc nào rồi, nàng còn bao che cho người ngoài?!” Dạ Vô Thương tức giận nói.
“Bọn họ……” Từ Như Ý thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ tái nhợt khôi phục một tia huyết sắc, “Bọn họ giống với thần thiếp, suốt đêm ở chỗ này bảo vệ an toàn cho Hoàng Thượng. Đối với Hoàng Thượng, thần thiếp cũng phải bảo vệ……”
Dạ Vô Thương thấy nàng không có trở ngại gì, cũng bớt giận một ít. Ôm nàng vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng trên giường.
Hắn trách cứ nói: “Về sau, nếu còn tùy hứng như vậy, xem trẫm phạt nàng thế nào!”
Thân mình Từ Như Ý mệt mỏi gặp giường, lập tức thoải mái không ít. Nàng cao hứng nói: “Hoàng Thượng sinh khí, thần thiếp rất hạnh phúc.”
“Thấy trẫm sinh khí, nàng vậy mà hạnh phúc?”
“Hoàng Thượng lo lắng cho thần thiếp, cho nên hạnh phúc đó.”
“Nàng nha!” Dạ Vô Thương bất đắc dĩ. Hắn cảm thấy, ngoài ở trên giường, có đôi khi hắn nuông chiều nàng giống như dưỡng nữ nhi vậy.
Thái y đã tới, sau khi chẩn bệnh nói: “Vi thần kê mấy đơn thuốc, nương nương dùng xong sẽ ổn.”
“Ninh Phi không có chuyện gì đúng không?”
“Chỉ là nhiễm phong hàn, hơn nữa cả đêm không ngủ, mệt nhọc quá độ.”
“Vậy là tốt rồi.” Dạ Vô Thương thả lỏng. Nhìn người trên giường, “Về sau tốt nhất giảm bớt khiến trẫm lo lắng!”
“Thần thiếp chỉ muốn Hoàng Thượng quan tâm.”
“Chờ nàng khỏe lại, trẫm sẽ trị nàng!”
Từ Như Ý ngồi dậy, ở trước mặt hắn, “Hoàng Thượng, ngài hiện tại có thể trị thần thiếp ngay!”
Dạ Vô Thương nhìn đôi mắt trong veo của nàng, bên trong lung linh rực rỡ, lộ ra ánh sáng lóa mắt.
Nàng hơi bĩu môi, dụ hoặc vô hạn.
Yết hầu Dạ Vô Thương lăn lộn, nhéo gương mặt nàng, tức giận nói: “Dưỡng bệnh cho tốt!”
“Nga.” Nàng mếu máo.
Nhìn dáng vẻ nàng mất mát, tâm tình Dạ Vô Thương nháy mắt tốt lên.
Người ta nói, nam nhân là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nữ nhân lại chỉ vì yêu mà tính. Ngay cả khi nàng sinh bệnh cũng muốn cùng hắn triền miên, chứng minh nàng thật sự cũng đủ yêu hắn.
Đối với chuyện này, hắn vô cùng vừa lòng.
Thân thể Dạ Vô Thương luôn luôn rất tốt, bệnh phong hàn nho nhỏ này chỉ cần dùng xong dược, ngủ một giấc là đã hoàn toàn không có việc gì.
Chỉ là, Từ Như Ý ở đây, hắn vừa lúc tìm cớ không đi xử lý chính sự.
“Đáng tiếc.” Nàng thở dài, đi xuống, “Canh hôm qua nấu đã lãng phí.”
“Nàng nằm nghỉ ngơi, xuống giường làm gì?” Dạ Vô Thương nhìn đến, nàng có tinh thần, lập tức lại tung tăng nhảy nhót lên.
“Thần thiếp tò mò!” Từ Như Ý đã rời khỏi giường, đánh giá khắp nơi, “Nơi này của Hoàng Thượng, vẫn là lần đầu tiên tới mà!”
Nàng thật sự có hơi mới lạ. Trước kia chỉ nhìn hoàng cung từ trong TV, mà đồ trưng bày bên trong viện bảo tàng đã trải qua sửa chữa, hoặc là mất đi hơn phân nửa.
Lần đầu tiên nhìn thấy tẩm cung Hoàng Thượng có hơi thở cổ đại hoàn chỉnh thế này, đúng là phải xem nhiều vài lần.
Dạ Vô Thương buồn cười nhìn nàng, “Nơi này của trẫm có gì đẹp?”
“Là nơi Hoàng Thượng ở! Quả nhiên có hơi thở của Hoàng Thượng!”
“Nàng là chó con sao?”
“Thần thiếp mới không phải chó con đâu!” Nàng cười cười, “Gâu gâu.”
“Còn nói không phải?” Dạ Vô Thương đi qua, bắt lấy tay nàng chuẩn bị lật xem bình hoa, “Nếu trẫm cũng ở chỗ này, mà nàng còn thấy thứ khác hấp dẫn hơn cả trẫm, xem ra thật là nên phạt nàng rồi!”