Editor: Ochibi
Nhìn đại viện tường cao, nàng hỏi: “Một người, rất khó chơi phải không?”
“Đúng vậy. Bọn họ đều rất bận, trước giờ không ai chơi cùng Cẩm Nhi.”
Từ Như Ý dừng bước chân, nghiêm túc nói: “Về sau, tỷ tỷ thường tới chơi với đệ, có được không?”
“Được a!” Dạ Dục Cẩm vô cùng vui vẻ.
Từ Như Ý nắm cổ tay hắn ngón trỏ nhẹ động, di chuyển đến chỗ mạch hắn.
Dạ Dục Cẩm hắn cũng không phải trời sinh ngu dại, mà là lúc ở trong bụng mẹ trúng độc, làm cho máu ứ tắt nghẽn. Nếu tăng thêm điều chỉnh, có lẽ về sau sẽ khôi phục đến trình độ trí lực mười tuổi trở lên.
Nàng cũng hoàn toàn không gấp, chỉ bảo Yến Nhi lấy diều ra, cùng Dạ Dục Cẩm thả lên.
Cho dù thú vui đơn giản như vậy, Dạ Dục Cẩm cũng chưa từng chơi, trong lúc nhất thời hứng thú nổi lên. Đặc biệt là nhìn con diều tự mình thả lên trời cao, cái loại thành công vui sướng này làm hắn hưng phấn vô cùng.
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!” Hắn phe phẩy cánh tay nàng, đôi mắt to ngấn nước mang theo khẩn cầu, “Ngày mai sẽ tới chơi với Cẩm Nhi nữa nha?”
“Được.” Từ Như Ý gật đầu.
Nàng tới đây có mục đích, nhưng nàng thật tình thích thiếu niên giống đứa nhỏ này.
Tại nơi hoàng cung lục đục, nơi này như mảnh đất thuần khiết. Dạ Dục Cẩm không chịu một tia ô nhiễm, hắn vẫn duy trì bản chất hồn nhiên nhất.
Ngày hôm sau, Từ Như Ý trước tiên làm một ít điểm tâm. Kết hợp với nước trong không gian, mang theo cho Dạ Dục Cẩm.
“Oa, trông ngon quá đi!” Dạ Dục Cẩm hưng phấn không thôi, sắp chảy cả nước miếng.
“Rửa tay trước.” Từ Như Ý không phiền, cẩn thận giúp hắn rửa sạch lại lau khô.
Dạ Dục Cẩm lau khô xong, liền gấp không chờ nổi cầm lấy ăn ngay.
Cắn một miếng, tức khắc trước mắt sáng ngời, “Ngon…… Ngon ngon quá!”
Hắn chưa bao giờ ăn qua mỹ vị thế này!
“Từ từ ăn, uống nước.” Từ Như Ý giúp hắn lau mảnh vụn rơi xuống xiêm y.
“Vâng vâng!” Dạ Dục Cẩm gật đầu, cái miệng nhỏ lập tức có quy tắc ăn.
Từ Như Ý lẳng lặng nhìn hắn.
Thiếu niên này thật sự rất có thể săn sóc lòng người, chỉ cần nói qua một lần, hắn nhất định lập tức chú ý. Sợ người khác không thích hắn, vứt bỏ hắn.
Dường như cảm giác được tầm mắt nàng, Dạ Dục Cẩm quay đầu, chớp đôi mắt nhìn phía nàng.
“Tỷ tỷ?”
“Xem đệ ăn ngon như vậy, thật khiến người ta cảm giác hạnh phúc mà.” Từ Như Ý cảm thán. Tuy rằng chỉ số thông minh trước mắt của hắn cũng không cao, nhưng nguyên nhân cũng vì thế mà vô lo vô nghĩ.
“Vậy tỷ tỷ cũng ăn đi.” Dạ Dục Cẩm đưa qua, đưa đến bên miệng nàng.
Nơi đó có dấu hàm răng cắn qua, nhưng ở hắn xem ra cũng không cảm thấy có gì sai, rất tự nhiên nhìn về phía nàng.
Từ Như Ý không đành lòng cự tuyệt. Nhưng mà nàng cũng không thèm này đó, miệng chỉ cắn một miếng nhỏ tượng trưng, “Cẩm Nhi tự mình ăn đi, tỷ tỷ lúc tới đã ăn rồi.”
“Được.” Hắn một lần nữa ăn đến vui sướng.
Ăn xong, hắn nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
“Cẩm Nhi muốn tiếp tục thả con diều ngày hôm qua sao?” Nàng hỏi.
Dạ Dục Cẩm vừa nghe, lập tức liền hoan hô, “Đúng vậy! Đúng vậy. Tỷ tỷ, chúng ta mau đi đi!”
Dạ Dục Cẩm thật sự quá thích cảm giác đó, nhìn nó bay lên trời, bay tới nơi rất xa rất xa, hắn hâm mộ không thôi.
“Tỷ tỷ, bên ngoài cung tường, nó như thế nào?”
“Rất náo nhiệt.” Từ Như Ý trả lời hắn, “Có bán đồ ăn, có bán đồ chơi, còn có xem xiếc ảo thuật nè.”
Dạ Dục Cẩm vẻ mặt hướng tới, nhưng lại không dám mở miệng. Hắn biết, hắn vĩnh viễn không thể ra khỏi nơi này.
Thấy hắn mất mát, Từ Như Ý an ủi: “Ngày mai, sẽ mang cho Cẩm Nhi một ít thứ vui.”