[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 307: Phiên ngoại ngọt ngào (3)




Editor: Ochibi
Xong rồi xong rồi, khi cô tỉnh lại, nhất định sẽ nổi giận đùng đùng. Làm sao bây giờ?
Hắn mở máy tính ra, đăng một bài trợ giúp, với nội dung như sau: (Thời điểm này, cơ sở phương tiện cơ bản đã khôi phục về trình độ trước mạt thế, mọi người cũng dần dần trở về sinh hoạt bình thường)
Các vị đại hiệp xin cứu mạng!
Vợ tôi (do nhân tố bất khả kháng nào đó) thể lực chống đỡ hết nổi, bị tôi làm hôn mê ngã xuống trên giường, bây giờ tôi nên làm cái gì bây giờ?
Bình luận phía dưới:
[ Luôn có điêu dân muốn hại trẫm ]: Ta đánh mẹ ngươi, lại là một tên ngốc / bức tới khoe ra.
[ Lầu một hài nhi của ta ]: Sau khi xây dựng lại đất nước cấm động vật thành tinh, đã báo cáo lâu chủ với cục điện lực.
[ Đông Phương thuỷ lợi ]: Lâu chủ đừng hoảng hốt, căn cứ theo bệnh trạng ngài miêu tả, chúng tôi suy đoán ra kết quả như sau: Đây là do gần đây Phương Bắc khô hạn thiếu mưa, chỉ cần một chiếc điện thoại, lập tức có thể giải quyết vấn đề! Đông Phương thuỷ lợi tận sức với bảo vệ môi trường thủy nghiệp, để ngài khỏe mạnh vô lo. Phương thức liên hệ: 622131
Mộ Hàm Phong đợi nửa ngày, cũng chỉ nhìn đến những trả lời đó.
Nhìn thời gian, cô tỉnh lại nhất định đói bụng. Quyết định tự thân nấu cho cô một nồi cháo.
Chờ đến khi nấu xong, vừa lúc nghe được động tĩnh rất nhỏ. Hắn từ từ quay đầu, thấy người bên kia có dấu hiệu tỉnh lại.
Chạy đến trước gương điều chỉnh khóe miệng đến độ cong tốt nhất, Mộ Hàm Phong nửa ngồi xổm mép giường, nịnh nọt nói: “Như Ý, em tỉnh rồi? Anh, anh đỡ em lên.”
“Cút!” Cô xoa eo chua xót.
“Chờ anh cho em ăn xong, lại cút được không?” Hắn lấy lòng nói.
Mộ Hàm Phong vừa nói vậy, cô mới cảm giác thật sự đói bụng. Nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, đã ba giờ chiều.
Bưng chén cháo tới cho cô, Mộ Hàm Phong thổi đến độ ấm thích hợp mới đưa đến bên miệng cô.
“Như Ý, em còn nhớ rõ không? Lúc trước anh bị thương, chính em đút từng muỗng từng muỗng cho anh ăn.” Hắn vừa nói, vừa đút cô ăn xong một muỗng.
Từ Như Ý nhìn thái độ hắn nhận sai, hỏa khí cũng tiêu tán hết.
“Về sau, mỗi ngày anh cũng đút em ăn có được không?”
“Em tự mình có tay!”
“Nga.”
Cô ăn xong, hắn lấy khăn giấy cẩn thận giúp cô lau, nghiêm túc nói: “Như Ý, rất xin lỗi…… Hoa hồng ở hậu hoa viên nở hết rồi, anh dẫn em đi xem được không?”
Nói xong, hắn tới lấy quần áo cho cô, mặc vào. Lại ngồi xổm xuống, giúp cô mang giày.
“Đừng nhúc nhích.” Mộ Hàm Phong ngăn cô xuống giường, nhẹ nhàng bế cô lên, “Anh ôm em đi xem.”
Hắn bế cô đi tới hậu hoa viên.
Quả nhiên, nơi đó một khu lớn hoa hồng, nở rộ vô cùng diễm lệ.
Từ Như Ý ở trong lòng ngực hắn, ôm cổ hắn. Nhìn hoa hồng tỉ mỉ đào tạo ra bên kia.
“Như Ý, em thích không?”
“Thích.”
Cô thích từ đáy lòng. Nam sinh này, từ một đại thiếu gia tự đại cuồng vọng, đi từng bước trưởng thành cho tới hôm nay. Mỗi một bước, đều là hai người cùng nhau chứng kiến.
Có lẽ hắn không phải người tốt nhất, nhưng nhất định là người cô vĩnh viễn đặt trong lòng.
Từ mười ba tuổi, cô yêu hắn suốt 5 năm.
“Mộ Hàm Phong.”
“Hửm?”
“Em yêu anh, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, cho đến vĩnh viễn.”
“……” Mộ Hàm Phong ngây ngốc nhìn chăm chú người trong lòng, vẫn chưa phản ứng lại.
Từ Như Ý đã ôm lấy đầu hắn, chủ động đưa lên một nụ hôn.
Mộ Hàm Phong ôm cô, thâm tình hôn trả. Sau một hồi, hai người mới tách ra.
“Như Ý, anh cũng yêu em. Anh không nói lời âm yếm êm tai quá, nhưng mỗi một câu anh nói với em đều là nghiêm túc. Anh sẽ tiếp tục yêu em mỗi ngày, để em trở thành phần quan trọng nhất sinh mệnh. Vĩnh viễn vĩnh viễn không cần tách ra.”
…………
Lời tác giả:
Câu chuyện này cuối cùng cũng kết thúc, muốn viết một chút cảm tưởng.
Ngay từ đầu, liền quyết định viết hình mẫu nam chính trưởng thành. Hắn không phải đặc biệt thông minh, khuyết thiếu cơ trí nam nhân thành thục; cũng không phúc hắc, ngược lại có chút ngu ngốc một cách đáng yêu.
Hắn là một đại thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa, hắn vô ưu vô lự lớn lên trong hoàn cảnh tốt nhất mà gia đình tạo ra.
Hắn tự đại, cuồng vọng, bất hảo, nhưng hắn chân thành, thiện lương, chính trực.
Hắn sẽ vì Như Ý ghen, lại sẽ không bởi vì ghen ghét mà thương tổn người khác.
Cho dù biết Lục Sơ Vân là uy hiếp lớn nhất của hắn, vẫn cứ phấn đấu quên mình giữ gìn anh. Khi người đoàn xe chuẩn bị bỏ Lục Sơ Vân mà đi, chỉ có hắn động thân mà ra.
Tôi không cầu mọi người đều thích hắn, nhưng mong không cần ghét hắn.
Lục Sơ Vân yêu Như Ý yêu đến nghĩa vô phản cố, Như Ý yêu Mộ Hàm Phong cũng yêu đến không oán không hận.
Mà Mộ Hàm Phong là đại thiếu gia xuất thân ưu việt, bị sủng hư, hắn vẫn luôn vẫn duy trì tính thuần lương, vẫn luôn tôn trọng lựa chọn của Như Ý.
Sơ Vân Ca quả rất đáng thương. Nhưng mà, khi hắn yêu cô, cô cũng lựa chọn hắn, chẳng lẽ anh nên đẩy cô ra sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.