[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 231: Kiều Tiếu Học Muội VS Cường Giả Mạt Thế (13)




Edit: Ochibi
Lấy quần áo tắm rửa, hắn xem xét một phen, phát hiện còn có nước ấm.
“Từ Như Ý, cậu đi tắm trước đi, làm ấm người.”
Toàn thân bọn họ đều dính máu, không chỉ khó chịu, còn sẽ mang đến phiền toái không cần thiết.
“Cậu tắm trước đi, mình muốn sửa sang lại một ít đồ vật.” Từ Như Ý lắc đầu.
“Vậy được.”
Hắn đi vào, Từ Như Ý để cho Lục Sơ Vân ngồi dưới sàn.
“Sơ Vân Ca.” Cô ngồi xổm bên chân anh, nhẹ giọng gọi.
Lục Sơ Vân nhìn cô, trong mắt một mảnh mờ mịt.
“Sơ Vân Ca, tin tưởng em, anh sẽ không có việc gì.” Từ Như Ý nâng mặt anh, nhẹ nhàng cạy miệng anh ra. Dùng đầu ngón tay đem một giọt nước không gian đi vào.
Lục Sơ Vân rất thuận theo động tác của cô, cảm giác được đầu ngón tay cô hơi lạnh, anh khép môi, nhẹ nhàng mút vào.
Lúc này anh, phảng phất như vẫn là vương tử ôn nhu, đang cùng ngón tay tinh tế của cô thâm tình triền miên.
Lục Sơ Vân theo bản năng nuốt nước miếng, nước trong không gian bị anh hút vào.
“Rống……”
Lập tức, yết hầu thẳng tới dạ dày lại xuất hiện cảm giác giống như bị lửa đốt.
Lục Sơ Vân phát ra một tiếng la hét thống khổ, trầm thấp như dã thú đang gào rống. Nhìn ra được, anh rất khó chịu.
Từ Như Ý đành phải ôm lấy anh, nhẹ nhàng trấn an.
Cô phát hiện, chỉ cần mình gần gũi, Lục Sơ Vân có vẻ sẽ vô cùng dịu ngoan. Tựa như vẫn là đại ca ca săn sóc kia, luôn cảm thấy cô vẫn là đứa bé, ngay cả tan học về nhà luôn phải giúp cô lấy cặp sách.
Một lát sau, Lục Sơ Vân khôi phục lại. Anh lẳng lặng nhìn Từ Như Ý. Há miệng thở dốc, lại vẫn nhẹ nhàng phát ra tiếng “Hô hô”.
Từ Như Ý không nhụt chí, chỉ cần có hiệu quả, không sợ thời gian dài.
“Sơ Vân Ca, em sẽ không từ bỏ anh.” Từ Như Ý ôn thanh nói, nắm lấy bàn tay to thô ráp của anh.
Lục Sơ Vân hiện tại đã không phải con người cũng không phải zombie. Rời xa cô, sẽ bị hai bên coi như địch nhân, dù mạnh đi chăng nữa, hai tay cũng khó địch chúng tay.
“Hô hô.” Lục Sơ Vân như đang đáp lại cô.
Có chút chần chờ duỗi tay muốn sờ mặt cô. Nhưng lúc sắp chạm đến lại thu trở về.
Từ Như Ý giữ chặt anh, đem tay anh đặt trên mặt mình. Lòng bàn tay kia không có độ ấm, lạnh lẽo thẩm thấu gương mặt cô.
Cô hơi hơi mỉm cười, “Sơ Vân Ca, em đây.”
Lục Sơ Vân nhìn cô, đôi mắt dường như có một ít thần thái.
Cô tiếp tục nói: “Như Ý vĩnh viễn sẽ không rời bỏ anh.”
“A, nói chuyện yêu đương gì đây?” Một giọng nói khá khó chịu truyền tới.
Mộ Hàm Phong cầm khăn tắm màu trắng, hung hăng lau trên đầu tóc ướt lộc cộc của mình để phát tiết.
Từ Như Ý quay đầu lại, lập tức đỏ mặt.
“Cậu mặc quần áo vào đi!” Cô phẫn nộ.
Không phải hắn mới lấy nhiều quần áo mới từ trung tâm thương mại sao? Lý do gì hiện tại chỉ dùng một cái khăn lông bao lấy nơi quan trọng dưới hạ thân kia??
Trên người Mộ Hàm Phong, da thịt mật sắc treo những giọt nước. Đường cong cổ cương nghị duyên dáng, vài giọt nước nhỏ hội hợp ở bên nhau vui sướng chạy vội, theo ngực cường tráng của hắn một đường xuống dưới, hoàn toàn đi vào giữa khe hở hai chân.
Dáng người hắn cân xứng, tuy rằng gầy, nhưng có sáu khối cơ bụng. Hai chân phía dưới thon dài thẳng tắp hữu lực, bị che lại một chỗ nhỏ như vậy. Làm cô nhịn không được đỏ mặt.
Đại tiểu thư Từ Như Ý luôn luôn là bừa bãi ương ngạnh. Mộ Hàm Phong khó khi thấy được cô thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn như hoa đào tháng ba, kiều diễm động lòng người.
Hắn mở miệng: “Bên trong không phải không có mặc……”
“Cút!” Từ Như Ý nổi giận.
“Ha ha……” Mộ Hàm Phong cười vui vẻ.
Dáng vẻ Như Ý kia thẹn thùng, thật sự quá đáng yêu.
Vẻ mặt cô gái nhỏ này của cô vì hắn mà có, loại sự tình này, tên Lục Sơ Vân kia vĩnh viễn đều làm không được.
Mộ Hàm Phong cảm giác mình cuối cùng cũng hòa nhau một ván.
25/2/2050

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.