[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 212: Phiên Ngoại Về Tư Đồ Phong (6)




Edit: Ochibi
Nhiều năm như vậy Tư Đồ Phong không cố tình tìm hiểu tin tức nàng. Nhưng cũng biết nàng có con.
Nhưng Thiên Ngữ tuyệt không phải tên nữ nhi nàng, hoặc là, đây là tên giả, cũng có thể là, đây vốn dĩ chỉ là người không liên quan.
Nếu là người trước, hắn sẽ ra sức bảo hộ. Nếu là người sau……
Người sau hắn sẽ thế nào? Vẫn giống thế không hạ thủ được? Hắn đã sớm hiểu rõ, chính mình thua thảm như vậy……
Trong bất tri bất giác, bọn họ đã trở về bộ lạc.
Tư Đồ Phong cảm giác được luồng gió thổi tới, ngay cả mắt cũng chưa chớp, duỗi tay liền bắt được ám khí bay tới. Nhẹ nhàng gập lại trong tay, ném nó xuống đất.
“Điện hạ, ngài đã trở lại.” Ma Cát tiến lên nói.
Lam Huyễn đứng bên người hắn, nữ tử 23 tuổi đã trổ mã thành thục. Thân cao 1m7, dù là dáng người hay diện mạo, đối với nam nhân mà nói đều có lực hấp dẫn trí mạng.
Vừa rồi mũi tên kia, chính là nàng phóng tới.
Thời gian mười năm Tư Đồ Phong không thèm nhìn nàng nhiều một cái, ngoài không thể bước ra khỏi bộ lạc một bước, mặt khác cũng không hạn chế tự do của nàng.
Trong lúc này, thân thủ Lam Huyễn đã không thua không ít dũng sĩ nơi này. Vì thế nàng vô cùng tự tin tìm Tư Đồ Phong báo thù.
Nhưng khiến nàng uể oải chính là, mình vĩnh viễn không thể dùng nổi ba chiêu lên Tư Đồ Phong.
Ánh mắt nàng phức tạp nhìn nam nhân cao lớn trước mặt. Dường như năm tháng đặc biệt ưu đãi hắn, dấu vết niên hoa cũng không xuất hiện trên mặt hắn, ngược lại càng làm cho hắn có vẻ thành thục, ổn định, càng có mị lực nam nhân.
Hắn không còn táo bạo nói động là động, dễ dàng có thể tức giận, mà là một chút lắng đọng lại, trở nên cơ trí hơn. Mười năm thời gian, nàng nhìn hắn từng bước mạnh hơn, trở thành vua tất cả mọi người kính sợ.
Ánh mắt Lam Huyễn không rời khỏi mặt hắn, mãi đến khi cổ nàng có chút đau.
“Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp.” Tư Đồ Dương nghe được âm thanh, từ từ tỉnh dậy.
Lam Huyễn nháy mắt đỏ mặt.
Nàng nhìn bé gái trên lưng thị vệ, tuy rằng còn nhỏ, nhưng có thể tưởng tượng được, sau này lớn lên nhất định là tuyệt thế mỹ nhân!
Lam Huyễn ngượng khi được người khác khen xinh đẹp. Nhưng được tiểu nữ hài đáng yêu như thế khen, phảng phất như đánh vào mặt nàng.
“Muội cũng thật đáng yêu.” Nàng miễn cưỡng cười trả lời.
“Ngươi có thể xuống rồi.” Mặt Tư Đồ Phong mang vẻ tức giận.
“Cảm ơn thúc thúc!” Tư Đồ Dương cười tủm tỉm trượt xuống từ trên lưng thị vệ.
Nàng đứng trên mặt đất, cùng lắm mới một mét bốn. Nỗ lực ngẩng đầu, mới miễn cưỡng nhìn đến mặt Tư Đồ Phong.
Nàng hơi mỉm cười, lộ ra tám cái răng trắng tinh. Vẫy vẫy tay, Tư Đồ Dương nói: “Thúc thúc, thúc thúc ngồi xổm xuống, Thiên Ngữ có chuyện muốn nói với thúc thúc.”
Tư Đồ Phong nghi hoặc. Nhưng nhìn mắt nàng chờ mong, cuối cùng vẫn nửa ngồi xổm xuống.
Hắn thân cao, đối với Tư Đồ Dương mười tuổi mà nói, vẫn là cảm thấy cao. Nàng nhón chân, cố gắng dùng tay kéo vạt áo hắn.
Thừa lúc hắn chưa chuẩn bị, ấn một ngụm trên mặt hắn.
“Moa ~”
Tư Đồ Dương cười thân thiện.
Vừa rồi, nàng nghe được có người gọi hắn là “điện hạ”. Như vậy, hắn nhất định là người mình muốn tìm.
Người nam nhân này quả nhiên giống trong tưởng tượng của nàng, cường tráng, dũng mãnh, còn anh tuấn như vậy!
Tư Đồ Phong lập tức đỏ mặt, hắn bạo nộ, siết chặt nắm tay: “Ngươi làm cái gì!”
Trên mặt ướt đẫm, mặt bị nàng hôn dính nước miếng! Thật sự quá đáng giận!
Hắn thật sự rất tức giận! Đặc biệt đặc biệt tức giận! Quả thật muốn đánh nàng tơi bời một trận!
Tuy vậy……
Hắn không thể phủ nhận, một chút hôn môi kia, như bị người ném viên đá vào tâm hồ, kích khởi từng vòng gợn sóng trong lòng hắn.
Lần đầu tiên hắn bị người khác phái hôn!
Tuy rằng chỉ là một tiểu hài tử. Thế nhưng, vì sao tim hắn không bình tĩnh được?
Cánh môi mềm mại, thơm mát giòn giòn kia, trong nháy mắt dán lên gương mặt hắn, thế nhưng khiến hắn cảm giác tốt đẹp như vậy!
Nhất định là hắn điên rồi đi?
Là muốn nữ nhân mình mơ mộng quá lâu, thế cho nên cũng có phản ứng với một tiểu hài tử!
Nhìn Lam Huyễn một bên ngây người. Tư Đồ Phong nguy hiểm híp hai mắt. Hắn lưu nàng đủ lâu rồi, đây thời điểm để nàng báo đáp mình!
“Đây là quà cảm tạ thúc thúc đưa ta trở về……” Tư Đồ Dương trừng mắt to vô tội thanh triệt, hơi bĩu môi nhút nhát sợ sệt nhìn hắn.
“……” Tư Đồ Phong gân xanh xông ra trán. Hắn cần nàng cảm tạ sao?
Đáng giận, nghĩ hắn sẽ không khi dễ tiểu hài tử đúng không? Hắn, hắn, hắn……
Nhìn khuôn mặt nhỏ của Tư Đồ Dương tròn tròn hồng hào, còn có đôi mắt hồn nhiên nàng nhìn chăm chú mình, hắn cũng không biết bản thân sẽ ra sao.
Bỏ đi, một đứa tiểu hài tử mà thôi, hà tất gì phải so đo!
Tư Đồ Phong thở dài, nhanh đi đến lều trại. Hơi thở lạnh băng trên người giống như treo thẻ bài “Người sống chớ gần”, làm trong lòng mọi người run sợ.
Lam Huyễn không thể tin nhìn tiểu nữ hài trước mặt.
Tư Đồ Phong trước nay đều là một khuôn mặt lạnh, luôn luôn bất cận nhân tình. Thật sự có người chọc hắn tức giận, kết cục nhất định rất bi thảm.
Thế mà vừa rồi, rõ ràng hắn nhìn tức giận như vậy, nhưng tới cuối cùng, lại không giải quyết được gì!
Rốt cuộc, đây là tiểu hài tử nhà ai, vậy mà có bản lĩnh làm cảm xúc hắn xảy ra biến hóa?
Tim Lam Huyễn đột nhiên có chút lên men.
Mười năm qua, nàng vẫn luôn nỗ lực hướng đến đánh bại Tư Đồ Phong, giết hắn báo thù cho người thân. Động lực này, là cây trụ lớn nhất chống đỡ nàng sống sót.
Nhưng mà, nam nhân kia lần lượt đắc thắng trở về từ chiến trường, khí phách hắn hăng hái, bộ dáng dũng cảm dũng mãnh cũng khắc sâu vào tâm trí nàng.
Hắn không cho phép nàng tới gần. Rất nhiều lần, Lam Huyễn lặng lẽ ẩn núp cách đó không xa, muốn tìm cơ hội giết hắn.
Có điều, Tư Đồ Phong luôn nhạy bén, nàng chưa bao giờ tìm thấy cơ hội.
Nhưng, hắn cũng có lúc thả lỏng. Có đôi khi không biết vì sao, hắn sẽ xuất thần nhìn bên kia núi.
Có đôi khi đứng đến vài tiếng đồng hồ.
Lúc ấy, nam nhân cường đại này, trông rất yếu ớt. Hắn bi thương cùng tuyệt vọng, khiến Lam Huyễn tránh ở một bên tim siết chặt lại, đau lòng theo.
“Tỷ tỷ. Ta thích thúc thúc kia!” Tư Đồ Dương nhẹ nhàng lôi kéo góc áo Lam Huyễn.
“Hả?” Lam Huyễn lấy lại bình tĩnh.
“Tỷ tỷ, ta thích hắn. Sau khi lớn lên ta phải gả cho hắn.” Tư Đồ Dương cười tủm tỉm nói.
Ha ha, nàng muốn tiên hạ thủ vi cường*.
(*Ra tay trước sẽ dành được lợi thế)
“Cái, cái gì?” Lam Huyễn không tin được hỏi.
Tư Đồ Phong dường như đã 30 tuổi, dù cho hắn có vẻ trẻ tuổi, nhìn qua cũng có hai mươi mấy. Mà tiểu nữ hài trước mặt, cùng lắm mười tuổi mà thôi. Nói muốn gả, vậy cũng là nàng…… Không đúng, nàng vì sao phải gả cho kẻ thù của mình!
Lam Huyễn siết chặt nắm tay, vẻ mặt giận dữ. Nàng khuyên nhủ: “Tiểu muội muội, thúc thúc này rất nguy hiểm, muội còn nhỏ……”
“Ta không sợ, ta thích hắn.” Tư Đồ Dương khẳng định gật đầu.
Nàng ngàn dặm xa xôi, vì hắn mà đến. Nếu hắn giống hệt tiêu chuẩn phu quân trong cảm nhận của nàng, vì sao còn muốn thay đổi?
17/2/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.