[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 107: Nha Đầu Nghịch Ngợm VS Băng Sơn Vương Tử (46)




Edit: Ochibi
Từ Như Ý cười nhẹ nhàng, “Ừm!”
Nghĩ lại cũng không tồi. Kỳ thật bọn họ vốn dĩ đã có hôn ước, cũng là rất thuần khiết sống với nhau, nhưng mỗi lần đều phải chia nhau đi, khiến cho tới giờ người khác nhận không ra.
Tiêu Vũ Triết đồng ý đem quan hệ hai người cho ra ánh sáng, cô càng không ngại!
Này chứng tỏ, anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Như vậy, khoảng cách cô hoàn thành nhiệm vụ cũng không còn xa!
Hạnh phúc ngồi phía sau xe anh, Từ Như Ý hưởng thụ một đám người trừng lớn tròng mắt nhìn bọn họ rời đi.
“Oa, là Tiêu Vũ Triết!”
“Xem ra, chuyện bọn họ đang hẹn hò là thật!”
“Nghe nói Từ Như Ý vốn dĩ chính là vị hôn thê của cậu ấy hả?”
“Đúng rồi, là như thế!”
“Hâm mộ ghê, vì sao người cậu ấy coi trọng không phải tôi chứ!”
“Ô ô……”
So với những nữ sinh thương tâm thất vọng đó, Từ Như Ý cùng anh trở về nhà trong tâm trạng vô cùng tốt.
Sau khi làm xong bài tập, bọn họ đi đến hậu viện. Nơi đó đã sớm có một đám tiểu gia hỏa chờ bọn họ.
Từ Như Ý ngồi trên xích đu, một người đong đưa đến vui vẻ. Có mấy chú chó chăn cừu năng động chạy tới chạy lui xung quanh chân cô, bộ dáng đáng yêu kia chọc cô cười không ngừng.
Ánh trăng như nước, làm tóc dài rối tung của cô khẽ phản xạ ra ánh sáng nhu hòa.
Tiêu Vũ Triết cứ như vậy dựa vào trên ghế mây bên kia lẳng lặng nhìn cô.
Thích cô vô ưu vô lự, thích cô không có tâm cơ. Thậm chí, thích cô ngẫu nhiên sẽ bướng bỉnh tùy hứng.
Anh nhận ra, Như Ý từ đầu tới cuối đều không có thay đổi, thứ thay đổi chỉ là tâm tư của anh mà thôi.
Anh thích cô, liền sẽ bao dung khuyết điểm của cô, tha thứ sai lầm nhỏ của cô. Không chỉ có như thế, đôi khi còn cảm thấy ở trước mặt mình cô quá mức ôn thuần, đối với người khác bộ dáng ông bố hung dữ rất đáng yêu.
Tiêu Vũ Triết hiểu ý cười.
Lúc này, nhìn đến Từ Như Ý hứng thú bừng bừng, đong đưa xích đu càng ngày càng cao.
Tiêu Vũ Triết nhanh chóng nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, bước nhanh chạy tới.
Từ Như Ý mũi chân dùng sức, đem mình đong đưa đến mức cao nhất, thấy Tiêu Vũ Triết lại đây, cô nhẹ buông tay.
Tiêu Vũ Triết vừa kịp đuổi đến.
Một phen vững vàng ôm lấy người thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Quan hệ trọng tâm, bọn họ đồng thời lui về phía sau hai bước. Tựa vào một cây đại thụ bên trên.
Tiêu Vũ Triết hừ nhẹ một tiếng, gắt gao ôm cô.
“Ha ha, tớ cố ý đó!” Từ Như Ý cười.
Cô đè trên người anh, nhìn xuống nam sinh dưới thân.
Khuôn mặt Tiêu Vũ Triết đẹp trai lạnh lùng bị đỏ ửng che kín, như quả táo chín.
Từ Như Ý ôm lấy eo anh, đầu dựa vào trước ngực anh, kiêu ngạo nói: “Tớ biết, chỉ cần có Triết bên cạnh, tớ sẽ không gặp bất kì nguy hiểm nào!”
Tiêu Vũ Triết tim lại bắt đầu không chịu khống chế mà nhảy dựng lên.
Anh chỉ cảm thấy trên người bị một cổ ấm áp đánh úp, cô gái kia ghé vào ngực anh giống như mèo con, thân mình mềm mại không tưởng.
“Tớ vẫn luôn muốn như vậy, vĩnh viễn ở bên cạnh Triết!” Từ Như Ý lại nói.
Cô nhắm mắt, dựa vào ngực anh. Khoảng cách gần như vậy, dường như có thể nghe được tiếng tim tập trầm ổn hữu lực của anh.
Tiêu Vũ Triết động môi, anh không giỏi biểu đạt, không biết nên bày tỏ cõi lòng như thế nào.
Còn may, bọn họ có hôn ước. Chỉ cần đến lúc đó anh không phản đối, cha mẹ tự nhiên sẽ khiến bọn họ ở bên nhau.
Nghĩ đến bọn họ sẽ kết hôn, mỗi ngày đều ở bên nhau, mặt anh ban đầu đã đỏ, giờ lại càng đỏ hơn.
Tiêu Vũ Triết nhẹ nhàng đẩy người trên người ra, không được tự nhiên quay đầu đi.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.”
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của anh, Từ Như Ý tâm tình thật tốt. Cô nhỏ giọng nói: “Cậu đỏ mặt.”
6/1/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.