Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại

Chương 172:




"Không. Có người mang qua cho." Di Giai nhắm mắt nói bừa, trong lòng lo sợ mọi người không tin, lại không ngờ ai nấy đều tin sái cổ. Bởi vì thà như vậy còn hơn tin rằng cô thật sự giết được một con gấu mà một người cấp 25 mới có thể.
Hôm nay mọi người đem không ít đồ ăn về, bắt đầu cho lên gác bếp. Di Giai chấm chấm mấy hạt màu vàng đưa lên miệng, hỏi:"Muối đâu ra vậy?"
"Khu vực liên thông với chúng ta thiên về biển nước, hôm nay chúng tôi vừa qua đấy." một người tên Huân Kiệt nói với cô.
"Boss khu vực nếu ở bên đó thì hẳn là dưới biển nhỉ?" Tình Tình nhìn về hướng Tôn Tường.
"Boss dưới nước trước giờ rất khó đánh." Tôn Tường vẻ mặt không vui, cậu luôn đặt mục tiêu cho đội của mình là giết boss, liên thông thêm khu vực.
"Mà nói đi cũng phải nói lại, bên đấy cũng có một tên dã man quá chứ!" Tôn Thành đột nhiên lên tiếng.
Tất cả trầm mặc, Di Giai không kìm được liếm môi hóng chuyện:"Hả? Bên kia làm sao vậy?"
Tôn Thành nghiến răng trả lời:"Hôm nay qua đó nghe ngóng, tôi biết được tin tên Thẩm Môn thì ra ở bên đấy. Là tên vênh váo có cha giàu nhất hệ chúng ta, cha hắn liền dùng tiền buff cấp game cho hắn ngay khi game vừa mở, hiện tại đã cấp 47! Còn không ngừng săn quái, định làm bá chủ nơi này chắc? Nếu không phải mình hắn chưa đánh nổi Boss, chắc chắn hắn xơi boss rồi."
Di Giai nghe vậy liền biết hẳn là ngoài kẻ Tôn Thành vừa nhắc đến thì vẫn có những người khác cũng dùng tiền buff cấp trước khi vào, dù sao xã hội cũng không công bằng, đâu phải ai cũng bắt đầu từ vạch xuất phát? Họ dẵm lên tiền mà bước thêm mấy chục bước trước rồi cơ.
"Còn cô là dùng bạo lực để bước!" thẻ tím truyền âm đến chế nhạo. Di Giai không hiểu nó khinh thường cái gì, dù sao cô cũng đi lên bằng thực lực của chính bản thân.
Di Giai cả ngày cũng chưa ăn, lại xin ít thịt thỏ của nhóm người gặm, mọi người ở nhà của Di Giai, dĩ nhiên việc chia sẻ đồ ăn cho chủ nhà cũng là lẽ thường tình, chỉ có Tình Tình nhìn Di Giai như kẻ ăn bám kéo chân đồng đội.
"Yên Mộc, kệ cô ấy. Cô ấy mạnh miệng thôi chứ không có ý xấu đâu." Thụy Na, bạn cùng lớp bọn họ đến bên Di Giai ghé tai nói thầm.
Di Giai nhai thỏ, cười nhẹ với cô ấy:"Tớ vẫn kệ mà."
"..." không hiểu sao Thụy Na lại cảm thấy từ khi vào đây, Yên Mộc đã thay đổi. Còn thay đổi như thế nào thì cô không thể nói rõ được.
"Yên Mộc, mai cậu có làm gì không?" Tôn Tường tiến lại hỏi.
Nhà đã xây xong, Di Giai cũng chưa có tính toán gì, lắc lắc đầu.
"Vậy mai cậu đi theo chúng tôi đi. Khu vực của chúng ta toàn rừng núi, khu vực kế bên đẹp hơn rất nhiều, cậu nên đi trải nhiệm thử."
Di Giai miệng đầy thịt nhìn lên Tôn Tường, cậu cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đầy quan tâm. Cảnh này lọt đúng vào mắt Tình Tình, cô ta cảm thấy lạnh cả người.
Tôn Tường là bạn thanh mai trúc mã của Tình Tình, trước giờ đều nghe cô, Tình Tình không thích Yên Mộc là điều ai cũng biết, nhưng Tôn Tường lại như giả mù điếc mà hết lần này đến lần khác giúp đỡ Yên Mộc, cả ở trường cũng vậy, hiện tại cũng vậy. Tình Tình đột nhiên cảm thấy bị phản bội.
Nhà cô ả rất giàu, thật ra không phải chỉ riêng Di Giai, rất nhiều người trong nhóm cũng chưa từng chơi game này, hoặc là chơi không quá lâu, bởi vì mỗi phút chơi game đều được tính ra tiền thật, với ưu thế kinh nghiệm, Tình Tình hiện tại có cấp độ cao nhất, ngang với Tôn Tường là 15. Thật ra người chơi cũng có thể giết người chơi, chẳng qua không ai muốn gây thù với người khác chỉ vì một trò chơi cả, vì khi giết người, đối phương cũng cảm thấy đau đớn, ghi thù là có khả năng, hầu hết trong game mọi người đều hòa thuận như cuộc sống ngày thường. Tất nhiên cũng có ngoại lệ.
Viuuuuu....
Một cái rìu bay đến cắm vào eo Di Giai. Tất cả sửng sốt cùng hoảng sợ nhìn về một hướng, Tình Tình đang cúi xuống nhìn tay mình, ánh mắt hơi hoảng hốt, dường như không hiểu giây phút vừa rồi mình vừa mới làm gì, sau đó lại nhìn đến Di Giai.
Cảm giác đau đớn được giảm đến 50% so với ngoài đời, Di Giai nhíu mày nhìn xuống, rút rìu ra.
Lượng máu của cô lập tức trừ liên tục:
- 500
- 500
- 500
...
Mọi người chưa kịp phản ứng, Di Giai đã băng bó xong vết thương bằng băng gạc, cầm máu được tương đối, trong game ăn cũng có thể tăng chút máu, cho nên cô lại cắn một miếng thịt to.
"Cậu làm cái gì vậy?" Tôn Tường không thể tin trừng mắt nhìn Tình Tình.
Lúc đầu cô ả còn hơi hoảng hốt, nhưng bị to tiếng như vậy, tính tiểu thư liền lộ ra:"Game thôi mà! Có phải ngoài đời đâu, tuột tay không được sao!"
"Rõ là cậu sai rồi, còn thái độ gì vậy?" Tôn Thành nhíu mày tiến lại.
"Hức!" Tình Tình đột nhiên cảm thấy uất ức, òa khóc đẩy cửa chạy ra ngoài. Có người lập tức đuổi theo sau, nhưng lát sau liền quay lại lắc đầu:"Trời quá tối, mất dấu."
Thế là tất cả vừa lo vừa bực chia nhau ra ngoài tìm kiếm, tất nhiên không ai bảo Di Giai tìm nên cô cũng không cần giả bộ lo lắng chạy theo góp vui làm gì. Trong hang chỉ còn cô và Tôn Thành.
Di Giai kỳ quái nhìn cậu ta, cậu ta nhướng mày:"Không đau sao?"
"Đau." Di Giai gật đầu.
"Tình Tình trước khi gặp cậu không có như vậy." im lặng một lát, Tôn Thành nói tiếp.
"Không như thế nào?" Di Giai thành thật hỏi lại khiến cậu nghẹn họng, cũng không biết giải thích làm sao. Cuối cùng, căn phòng lại lâm vào im lặng.
Rạng sáng mọi người mới trở về, không tìm thấy Tình Tình. Tôn Thành dựa cửa cười khẩy nói:"Người lớn như vậy, không chết được đâu." dừng một lát cậu lại bổ sung:"Chết thật cũng có thể hồi sinh."
Tất nhiên mọi người cũng không quá lo lắng, dù sao Tình Tình cũng đã có kinh nghiệm chơi game này, người lo lắng phải là bọn họ. Bình thường Tình Tình vẫn luôn dùng kinh nghiệm của mình báo cho bọn họ điểm yếu của các loại quái, còn có thể dùng vài thao tác đơn giản mà cấp cao mới có thể học được khiến năng suất đánh quái của họ rất nhanh, nhóm của Tôn Tường hiện tại cũng có thể coi là dẫn đầu về cấp độ rồi. Hôm nay là ngày thứ hai, phần lớn mọi người mới cấp 7 đấy.
Di Giai bước từ trong nhà ra, trên người mặc bộ đồ màu đỏ, áo dài tay, ống quần dài rộng, chính là bộ đồ nhuộm bằng máu gấu hôm qua, cô nhìn quanh, như không nhận ra tâm trạng nặng nề của họ mà hỏi:"Có đi khu bên nữa không?"
"Đi." Tôn Tường là người trở về cuối cùng, trên mặt toàn là mệt mỏi:"Đi thôi." Đoàn người lập tức lên đường đi tới vùng đất bên cạnh.
Hai miền đất cách nhau chỉ một con sông, đi cầu gỗ qua là tới, bên kia cầu có mấy người đang câu cá, nhìn thấy đám người Di Giai đi tới cũng không có phản ứng gì. Di Giai nhìn nhìn họ, lại tò mò:"Cần câu ở đâu vậy?" cô không thấy có kỹ năng chế tạo thứ này.
"Trên đó có người bán." Tôn Tường chỉ về một hướng, lại nói:"Bên này thú nhiều hơn bên chúng ta, săn một ngày điểm kinh nghiệm cũng không kém đâu. Còn có thể kiếm thêm hải sản về ăn."
Di Giai gật đầu, khu vực này cũng có rừng nhưng không phải toàn bộ là rừng như bên cô, mấy người ở đây hầu như ai cũng đều đã có cung tên để bắn chim hết rồi. Di Giai đánh giá, quả thật cấp độ người bên này cao hơn bên khu mình không ít.
"Ngoài ra chúng ta cũng phải kiếm tiền, cách nhanh nhất là lên cấp cao sớm, tạo ra các món đồ mà cấp cao mới cho phép chế tạo rồi bán đi. Nhờ vũ khí chúng ta tạo ra, những người cấp thấp có thể giết được nhiều thú hơn, cấp độ tăng nhanh hơn. Đôi bên có lợi." Tôn Thành nói tiếp:"Tên Thẩm Môn có cha giàu kia chính là dùng cách này để kiếm tiền. Cung tên hay cần câu đều do hắn cung cấp."
Di Giai hiện tại cấp 46 vẫn không hề thấy kỹ năng chế tạo cần câu này, hoặc có thể do tên đó tự dùng kiến thức bên ngoài làm ra, không phải kỹ năng trên game. Quan trọng nhất bên này còn có thể đào được quặng sắt, có sắt mọi thứ đều trở nên dễ dàng rồi. Khu này quá nghịch thiên.
Di Giai ngoảnh lại nhìn khu vực đầy cây xanh của mình, vẫn không ngẫm ra được điều gì tinh túy giấu trong đó.
Khu bên này có Đại Thần cấp cao chống lưng, còn mở được quán rượu rồi, là Thẩm Môn đã sớm qua khu rừng phía Di Giai hái hoa quả về, vận dụng kỹ năng game cùng thực tế mà chế thành rượu. Những món này hắn đều không bán quá đắt, người cấp thấp đều có thể mua được, nhiều người hằng ngày đều mua, hắn ngày càng giàu có.
Nhìn người ta tiêu dao tự tại, tự do buôn bán, bản thân lại giấu giấu giếm giếm cấp của mình không làm nên được trò trống gì, Di Giai thở dài.
Hôm nay bọn họ quyết định đi đào quặng sắt thử, nếu đào được rồi nhờ Thẩm Môn chế tạo vũ khí, tốc độ luyện cấp sẽ tăng đáng kể. Chi phí chế tạo dù đắt đỏ thì vẫn có thể ghi nợ. Thường Môn biết hiện tại cấp của mọi người đều thấp như nhau, không có nhiều tiền, ghi nợ là cách tốt nhất không làm giảm số lượng hàng hắn có thể bán được.
Khu mỏ để đào được quặng sắt là một cái hố sâu hơn mặt đất tầm 5 mét, trải dài về phía xa, có mấy người đang ở dưới hố ra sức đào, tỷ lệ kiếm được theo thống kê là 1/200, quặng có thể lớn hoặc bé tùy vào ăn ở, có nhiều người không nguyện ý lãng phí thời gian ở đây, thà đi đánh quái kiếm tiền lên cấp, một công đôi việc còn hơn.
Mấy người Di Giai đi tới một cửa hàng bằng gỗ nhỏ, trên đó bày bán rất nhiều xẻng và cuốc đào, mỗi thứ 3 xu, Di Giai kiểm tra hệ thống thấy mình có 64.000 vàng, tất cả là thưởng của việc giết boss khu vực, đang định tiến lên mua đồ thì Tôn Tường đã đưa cho cô một cái. Di Giai vội cảm ơn cậu, nói mình có tiền lần sau không cần mua giúp gì cả, Tôn Tường gãi đầu nói được.
Tất cả quay về bãi đất bắt đầu đào bới, Di Giai nhìn chằm chằm quầy bán hàng vừa rồi, chuồn qua chỗ Tôn Thành hỏi:"NPC mở à?"
Tôn Thành khinh bỉ:"Mơ à? Cậu thấy khu chúng ta có cái nào như thế không?"
Di Giai "ơ" một tiếng:"Không lẽ là của Thẩm Môn?"
"Không hắn thì ai."
Quán bán đồ không có người trông, đồ bày hết trên quầy, tự lấy tự trả tiền, giống như không sợ mất. Tất nhiên sẽ không mất, không ai muốn bị tên biến thái nhà giàu này ghi thù cả.
Nói về Thẩm Môn, hôm nay anh nhận được đơn hàng đặt một thanh kiếm với giá cao, dĩ nhiên là ghi nợ, anh còn thiếu 2kg sắt nữa mới có thể chế tạo nên mấy hôm nay đều tới mỏ quặng đào. Hôm nay cũng vậy, đang đào chăm chú thì chợt thấy một bóng hình màu đỏ thấp thoáng phía trước, anh ngẩn ra, không tự chủ mà đi tới gần.
Di Giai đi hết chỗ này đào lại tới chỗ kia đào, vẫn còn đang vui vẻ nghịch ngợm thì cảm thấy vạt áo phía sau của mình bị người khác nắm lấy, cô quay lại. Trước mặt cô là một thanh niên cao lớn mặt mũi trắng trẻo, mỗi tội lại choàng một chiếc áo dài chùm kín cả đầu đến chân, trông vô cùng dị hợm.
"Cô cấp 25?" Người đó lên tiếng.
Di Giai không trả lời, chỉ giật vạt áo mình về.
"Chỉ cấp 25 mới nhuộm được màu đỏ lên áo, cô làm sao lên cấp nhanh như vậy?" Thẩm Môn hỏi.
Di Giai thè lưỡi:"Sao phải nói cho anh."
Thẩm Môn ngẩn ra một lúc rồi lắc đầu, Di Giai còn chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy ánh trắng lóe lên, theo bản năng lùi một bước. Trong tay Thẩm Môn là một con dao găm, vừa rồi mới định chém cô một nhát.
Lưỡi rìu bên cô còn làm bằng đá, đối với dao găm bằng sắt này chính là 2 thế giới, Di Giai kinh ngạc nhìn con dao, lại nhìn Thẩm Môn:"Anh muốn làm gì? tôi la lên đó!"
Thực chất câu "Tôi la lên đó" là Di Giai đã lớn tiếng la rồi. Nhưng Thẩm Môn còn sợ ai trong khu vực này mà bị dọa sợ chứ, anh chớp mắt đã thành công cứa một đường vào tay Di Giai.
Di Giai giật mình khi thấy sát thương cực lớn dù chỉ là đường cắt nhỏ.
-10.000
-10.000
-10.000
...
Dù đã lập tức luống cuống băng bó nhưng băng cấp thấp không có tác dụng, qua 5 lần mất máu, cô biến thành bụi đất bị gió cuốn đi trước mắt mọi người.
Nhóm bạn Di Giai lúc này chạy tới nơi, thật sự không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, chỉ có mắt Thẩm Môn bừng sáng lên, anh đã tính ra số máu Di Giai có, từ đó cũng tính ra khoảng cấp độ của cô.
"Mẹ nó! Con gái mà mày cũng xuống tay được à?" Tôn Thành là người đầu tiên lớn tiếng chạy tới, giơ tay muốn lao lên đấm Thẩm Môn. Thẩm Môn nghiêng người né, huýt sáo một cái, từ trên trời bay xuống một con đại bàng khổng lồ, anh nhảy lên nó, bay về phía xa.
"Sao lại thế này?" Tôn Tường thật sự không biết Di Giai đắc tội gì với Thẩm Môn.
Tôn Thành bị cánh của Đại Bàng quật ra xa, chỉ còn nửa máu mà bò lại:"Tên điên này!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.