Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại

Chương 163:




Thẻ đen giật thót:"Ngươi làm cái gì đấy?"
"Muốn thu thập đồ thì phải hành tẩu giang hồ. Ở lại đây gánh phân bổ củi làm gì?" Nói rồi cô đóng cửa, quay lại phòng thu lại quần áo chuẩn bị lên đường.
Cơ thể này có chút bất tiện. Giao tiếp với thẻ đen thì còn có thể nói trong lòng, với người khác thì thôi đi.
"Ngươi định đi đâu?"
Di Giai không trả lời, nhắn tin đến Dương Thiệu.
55555: Đang là ai?
5200: Ngươi vào rồi à? Ta là Trư Yêu trên một ngọn núi phía Đông, hiện tại có hơn 200 đàn em. Không ngờ là trong kho đồ của tên này đã có sẵn 13 món đồ hiện đại rồi!
Sao người khác làm việc luôn may mắn như vậy?
55555: Đồ gì?
5200: 3 ô tô đồ chơi, 6 vỉ thuốc, 3 cái nơ buộc tóc và 1 chiếc giày thể thao. Toàn món nhỏ, hẳn là lỗ hổng vẫn chưa quá lớn. Tình hình bên ngươi thế nào?
55555: Một người câm, không có tiến triển gì...
5200: Ta kiếm đồ sẽ thuận tiện hơn. Ngươi ưu tiên vá lỗ hổng đi.
55555: Được.
Di Giai đóng cửa sổ trò chuyện, quay ra hỏi thẻ đen:"Lỗ hổng ở đâu?"
"Ừm... để ta xem lại... đây là một vết rách có thể di chuyển, không cố định. Hiện tại ta có thể mờ nhạt cảm nhận được vị trí của nó, nhưng lát sau nó sẽ không còn ở đó."
"Tốc độ di chuyển thế nào?"
"Dịch chuyển tức thời."
"..."
Di Giai xách bao đồ ngự kiếm chuồn đi, quyết định sẽ từ từ tính. Nhờ thẻ đen nhắc nhở, cô biết được nơi nào ẩn giấu vật báu - công cụ vá lỗ hổng, mục tiêu hướng tới là núi Vu Nhan phía Bắc.
Núi Vu Nhan âm khí ngập trời, cây cối mọc lên đều xơ xác tiêu điều, sỏi đá cũng nhuộm một màu đen, cảnh sắc u ám. Tại nơi đây theo như thẻ đen nói là có một hang động chứa thần khí tối thượng, thần khí này nếu bị dùng không đúng cách thì khả năng cao sẽ làm ảnh hưởng tới vi diện - tạo ra một vết rách nữa, tốt nhất là tịch thu nó.
"Lạnh quá." Di Giai ôm mình run rẩy, dần hạ xuống đất. Đã bay mấy vòng, rốt cuộc vượt qua được mắt trận vào trong núi, không biết là tên quái đản nào tạo trận pháp ghê gớm như vậy, nếu không có hacker thẻ đen thì quả thật cô không đi qua nổi.
"Cửa động đằng kia!" Thẻ đen hào hứng hô lên:"Ta có thể cảm nhận được sức mạnh của nó!"
Di Giai nhanh chóng vọt vào trong, nếu còn ở bên ngoài thêm chút nào nữa, cơ thể này sợ rằng sẽ đóng băng mất.
Hang động tối đen, thẻ đen phải phát sáng nhè nhẹ chiếu đường. Càng vào sâu không ngờ không khí lại càng có vẻ ẩm ướt và lạnh lẽo hơn, Di Giai phải dừng lại vận khí mấy lần làm nóng cơ thể yếu đuối này của nguyên chủ. Nếu không phải tin tưởng thẻ đen thì cô đã vòng trở ra rồi.
Ngự kiếm một hồi lâu cuối cùng cũng đã đến điểm cuối, đây là một không gian rộng, ở giữa là một tảng băng lớn, nhưng chất băng quá đục, không thể thấy gì bên trong. Thẻ đen lại liên mồm khẳng định:"Thần khí tối thượng ở đó!"
Thế là Di Giai vận hết sức lực, lôi ra cây búa đập lên tảng băng kia.
Bangggggg!!
Cả hang động rung chuyển. Băng vỡ để lộ ra một cây cung vàng bên trong, trái lại với tưởng tượng của Di Giai, cây cung nhìn khá tầm thường so với danh xưng "thần khí tối thượng" của nó.
Cô đi tới, cầm nó lên muốn xem xét có phải đồ giả hay không, không ngờ ngón tay vừa chạm vào thì lại bị một lực lượng khủng khiếp tràn vào người, cô lập tức ngã ngồi xuống đất.
"Di Giai?" Thẻ đen cảm thấy bất ổn, lo lắng hô lên.
"Hử?" Di Giai ngước mắt, hai con mắt đỏ như máu nhìn thẻ đen đang phát sáng lơ lửng trên không, nghiêng nghiêng đầu.
Thẻ đen chợt im bặt. Nó không còn cảm giác được Di Giai trong cơ thể ấy, hơn nữa dù nghe thấy tiếng nói nhưng miệng không hề mở, đây là âm thuật mà cô không biết.
"Di Giai" chợt ngoắc ngón tay một cái, thẻ đen không kiểm soát được mà tự động bay vào tay cô.
"Ngươi biết nói?"
"..."
"Nói."
"..."
"Không nói sao? Được thôi." Tay trái đang muốn dùng lực bẻ gãy thì thẻ đen lại bị tay phải giật mất.
"Di Giai!" Thẻ đen mừng suýt khóc nhìn Di Giai mắt trái màu đỏ mắt phải màu đen trước mặt:"Ngươi sao vậy?"
"Có linh hồn ẩn nấp trong chiếc cung. Hắn vừa đoạt cơ thể ta." Di Giai thầm tự trách mình quá bất cẩn, hiện tại cô không thể tự điều khiển nửa người trái nữa!
"Hử? Ngươi còn chưa bị ta hấp thụ à?" Kẻ kia có chút kinh ngạc khi thấy Di Giai xuất hiện lại.
"Ngươi là kẻ nào! Mau ra ngoài!" Di Giai bực dọc, đến suy nghĩ cũng bị đọc trộm!
"Cơ thể tàn tạ này được chứa ta là vinh hạnh của nó." Kẻ kia nhàn nhạt đáp, hắn đứng dậy nhưng nửa người phải cứ đờ ra, hắn cũng mặc kệ lê chân phải bị liệt đi tới trước tảng băng vỡ cầm lấy cây cung, sắc mặt thoáng thâm trầm.
Di Giai lập tức cảm thấy nguy cơ:"Có phải ngươi có mối thù ghê gớm lắm? Hiện tại muốn đi trả thù? Tiếc thật! Ta không thể bồi ngươi, ta cũng có việc phải làm!"
Kẻ kia không quan tâm tới lời cô nói, xoay người lê chân đi ra khỏi hang.
"Ê! Ê!"
"Câm miệng!"
"Ta không có mở miệng! Ta bị câm!"
"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.