Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Thật Uy Vũ!

Chương 92: Hào Môn_ Hắc Đạo (17)




Đã một năm kể từ lần gặp gỡ cuối cùng với Mân Di và Lưu Niên, Nhược Vũ tốn không ít tiền điều tra cũng chỉ phát hiện tin tức của Lưu Niên, xem ra Mân Di đã tính kế bắt đầu phản công, kì thật cô ta là nữ chủ của thế giới này vận khí cũng không kém chắc hẳn đã kiếm được cây đại thụ nào có thể trở người.
Mấy tháng gần đây bên hắc đạo có phần không ổn định do thế lực bang Hắc Ưng bắt đầu bành trướng hung hăng đi cướp hàng của các bang khác, ngày hôm nay các bang hắc đạo họp mặt nói chuyện cùng Hắc Ưng xem ra sẽ có một trận mưa máu.
Nhược Vũ lúc này một thân quần áo đen da bó sát người bước vào trong quán bar, người vừa đi tới đám thuộc hạ các bang khác liền cúi đầu mau chóng dẫn đường đi vào phòng họp bên trong,bên trong các lão đại của 4 bang lớn mạnh đã có mặt chỉ thiếu lão đại bang Hắc Ưng, khi Nhược Vũ tiến vào bọn họ ánh mắt điều đánh lên người cô chủ ý không tốt đẹp gì.
Chậm rãi mười lăm phút trôi qua cánh cửa được mở ra, bên ngoài một người trung niên bước vào bên cạnh là một nữ nhân vũ mị cùng sánh bước, Nhược Vũ đối mặt cùng nữ nhân kia phút chóc hai mắt nữ nhân kia trở nên cừu hận như muốn xé xác cô ra.
Lão đại bang Hắc Ưng đi đến ghế trống ngồi xuống không khí trong căn phòng liên trầm xuống, mọi ánh mắt hướng về phía ông ta chờ câu trả lời nhưng ông ta không nói gì chỉ có nữ nhân vũ mị kia lên tiếng." Xin chào các vị,tôi là Mân Di vợ của Chu Hoàng cũng chính là lão đại bang Hắc Ưng, hôm nay tôi sẽ thay mặt anh ấy trả lời cùng các vị."
Mọi người trong số các lão đại lên tiếng cười khinh bỉ nói." Con đàn bà kia mày là cái thá gì chứ? Cùng lắm chỉ là công cụ làm ấm giường của ông ta, mày có quyền hành gì mà lên tiếng ở đây? Câm mồm đi!"
Đoàng!!!
Tiếng súng từ phía sau vang lên, lão đại vừa rồi liền gục trên đất lăn qua lại vài vòng máu từ trong đùi ông ta chảy ướt cả mặt thảm lông trắng dưới đất, người trong căn phòng bổng chóc hoang mang móc súng chỉ về đối phương trong phòng khiến không khí trở nên càng nặng nề.
Mân Di lúc này tiếp tục lạnh nhạt nói." Căn phòng này đã được bố trí sẵn sàng, nếu các vị có ý định chóng đối thì chỉ có một kết cục thôi! Các vị suy nghĩ kĩ chưa?"
Lão đại bang khác trầm mặc nói." Hừ đường đường là bang chủ một bang lớn hắc đạo lại chơi cái trò cài người dơ bẩn này, bang Hắc Ưng các người muốn nắm quyền đến điên rồi sao?"
Mân Di hướng vị lão đại kia mà lắc đầu nói," Chúng tôi chỉ là muốn bàn bạc một chuyện quan trọng thôi, nào dám nắm quyền hành gì."
Vị lão đại kia lên tiếng hỏi." Vậy các người muốn cái gì chứ? Nói rõ ra đi đừng vờ vịt."
Mân Di cong môi cười nhẹ nhìn qua lão đại bang Hắc Ưng được ông ta gật đầu đồng ý rồi tiếp tục nói." Chẳng là tôi có một mối thù với một vị lão đại trong đây, nếu mọi người cùng hợp sức chèn ép cô ta thì bang của cô ta sẽ chia đều cho mọi người."
Người xung quanh nghe nói liền biết được ý của người phụ nữ trước mặt, bọn họ động tác đứt khoát chỉa súng về phía Nhược Vũ đang ngồi mà cười đểu, vốn dĩ bọn họ đã dòm ngó đến Song bang nay lại hợp mặt tại đây mà người lại không có một tên thuộc hạ nào bên cạnh,đúng là một cơ hội từ trên trời rơi xuống!
Nhược Vũ nhìn tình cảnh trước mặt vỗ vỗ tay mà cười lạnh, cô lạnh nhạt quét mắt mọi người trong phòng " Các người có chắc chắn muốn đối đầu với tôi không? Suy nghĩ thật kĩ tôi không muốn phải ra tay!"
Đám lão đại cười phá lên rồi nổ súng liên tiếp, hồng sa cùng lúc đó đã xuất hiện thành một tảng trước mặt Nhược Vũ mà che chắn tất cả, trong căn phòng mọi thứ liền bắt đầu quỷ dị đi đám lão đại cũng hét to lên." Mày ruốt cuộc là thứ gì? Người đâu...người đâu mau tới đây ai giết được cô ta liền có thể có thế lực của Song bang!"
Mười mấy phút trôi qua cũng không một ai ra tay, Nhược Vũ ngắm nhìn một vòng những người trong căn phòng này chớp mắt một cái con ngươi đã chuyển sang màu đỏ quỷ dị nhìn bọn họ, đám lão đại nhìn thấy tình hình không ổn gắt giọng." Trừng cái gì mà trừng? Đừng tưởng cô giở trò quỷ thì chúng tôi sợ, cha nuôi của cô chúng tôi còn có thể dễ dàng ra tay cô tính là cái thá gì chứ?"
Nhược Vũ lạnh nhạt đưa tay lên định kết thúc đám người ngu ngốc vừa hay đám cát háo ăn lại bắt đầu đói bụng, đẩy cửa đột nhiên bị mở ra lực đạo rất lớn từ bên ngoài Cung Hàn nghiêm mặt bước vào trong, hắn đi đến chắn trước mặt cô lạnh nhạt mà nhìn thẳng hướng Mân Di đang đứng, cô ta chột dạ sợ hãi mà cúi đầu lùi về sau bỏ trốn nhưng mau chóng bị người áp chế.
Cung Hàn nhìn thấy tình hình đã được kiểm xoát hài lòng xoay người ngắm nhìn Nhược Vũ một lượt trầm giọng hỏi." Là ai khi dễ? Tôi giúp em giải quyết!"
Nhược Vũ lắc đầu cong môi cười quỷ dị đáp." Cô ta muốn cùng tôi sống còn, nếu anh ra tay cô ta có chết cũng không nhắm mắt, như thế là tôi bắt nạt cô ta quá rồi."
Mân Di bị áp chế không phục đưa tay muốn đánh Nhược Vũ nhưng mọi động tác lại bị cô thành thục mà né tránh khiến cô ta tức giận gào thét." Cô tại sao cái gì cô cũng có chứ? Tôi đã cố gắng nhưng tại sao cô luôn chiếm lấy mọi thứ của tôi chứ haha hay là cô....XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.