Cứ như vậy một ngày dài chậm rãi trôi qua, buổi tối Nhược Vũ lái xe trở về biệt thự nhìn thấy cửa cổng đã mở sẵn từ lúc nào, Lưu Niên bên trong nghe thấy tiếng xe vội vã đi ra hỏi thăm." Bảo bối hôm nay em đi đâu thế? Lúc nãy trở về anh nghe quản gia nói lại em đi từ sáng đến tận bây giờ, anh rất lo đấy."
Nhược Vũ cầm giỏ xách bước xuống xe đưa chìa khóa cho người làm, nhìn Lưu Niên cô tùy tiện nói." Hôm nay phía công ty có việc nên em phải trở về công ty."
Lưu Niên nghe đến công ty liền cau mày trong ngữ khí có phần trách mắng." Nhan à bây giờ em có thai nên tịnh dưỡng nhiều hơn, phía công ty của em anh có thể giúp em làm việc kia mà."
Trong lòng Nhược Vũ cười thầm, nhìn người tra nam trước mặt đang định diễn vỡ kịch người chồng yêu chiều vợ nhưng thật chất hắn ta đang ngắm về hướng cổ phần trong công ty nha!
Cô nhìn Lưu Niên lắc đầu nói." Không sao em có thể làm được, hôm nay có đối tác yêu cầu tự phải ra mặt a."
Nghe đến đối tác trong lòng Lưu Niên như có dự tính gì, hắn ta lên tiếng ngữ khí hài hòa hơn trước." Đối tác nào lại dám bắt bảo bối nhà anh phải tự mình đi đến kia chứ?"
" Cung Hàn." Nhược Vũ không muốn diễn cảnh chàng chàng thiếp thiếp nữa cô lạnh mặt phun ra hai từ khiến Lưu Niên đứng hình còn cô thì đi vào bên trong.
Tới khi Lưu Niên bừng tình nhìn xung quanh đã không thấy người, hắn dù có tức giận nhưng cũng im lặng đi vào trong.
Trong phòng ăn thức ăn đã dọn lên đầy đủ mọi thứ phải nói là cực phẩm, Nhược Vũ đi làm cả ngày rất mệt cô vứt giỏ xách lên ghế sopha lao vào ăn như hổ đói khiến Lưu Niên chỉ trố mắt nhìn cô, Nhược Vũ hỏi." Anh không ăn sao?"
Lưu Niên vẻ mặt không tốt đáp." Không, không em cứ ăn đi, từ từ ăn đừng vội, chắc tiểu bảo bảo trong bụng đói ha ha."
" Hơ hơ." Nhược Vũ vừa nhìn đã biết trong ánh mắt hắn ta hiện lên rõ là đang xem thường cô, cô cũng lười quản thái độ của hắn, chờ thời cơ chín mùi cô sẽ tiễn hắn đi không một xu dính túi!
Phía sau phòng bếp, Mân Di nhìn Nhược Vũ ăn nhưng thức ăn cao cấp trên bàn lại nhìn lại chén cơm trong tay, trên bàn của cô cũng chỉ có cơm trắng thịt kho, trứng rán, canh rau còn phải cùng ăn với đám người giúp việc này trong lòng ganh tị.
Sau khi ăn xong Nhược Vũ đi ra hoa viên đi dạo, trong góc tối lại phát hiện ra Mân Di đang nghe điện thoại, cuộc đối thoại phải nói cực kì khó nghe." Mẹ bây giờ hiện tại con vẫn chưa có nhiều tiền, tiền hôm trước con đã gửi cho mẹ rồi mà?"
Mẹ Mân Di chanh chua đáp." Cái gì? Một chút tiền đó mà mày nói là gửi rồi à? Hôm qua tao cho em trai mày đóng tiền học rồi, mày lo gửi về thêm đi."
" Cái gì? Mẹ lại đưa tiền cho nó đi đánh bài ư?
Mân Di hét lớn xong vội nhìn xung quanh nhỏ giọng." Mẹ à tiền đó con thật sự phải làm cả tháng... "
Mân Di chưa kịp nói xong bên kia điện thoại mẹ cô ta chanh chua mắng." Nếu không có tiền, ngày mai tao đến chỗ làm của mày hỏi xin bà chủ của mày xem họ có cho không, tao không tin là mày không có."
Mân Di nhìn màn hình điện thoại đã tắt mà bóp chặt vào tay mắng." Tiền tiền tiền, rốt cuộc tôi là công cụ kiếm tiền ư?"
Nhược Vũ trong góc tối đã nhìn thấy tất cả, quả thật cô cũng đồng cảm cho số phận của nữ chủ Mân Di này nhưng không phải vì vậy mà Mân Di có thể cướp chồng người khác còn trả thù giết con người ta.Nếu như trên đời này ai cũng như cô ta thì làm gì còn đạo lí cơ chứ?
Mân Di nếu cô ta mạnh mẽ bằng thực lực của mình thì có thể rời đi nơi xa tìm việc làm sau cùng sẽ tự đứng trên vinh quang!
Một tuần trôi qua, Nhược Vũ chờ đợi mẹ của Mân Di đến nhưng vô vọng, cô chuẩn bị xách giỏ đi làm thì bên ngoài cổng đã truyền đến giọng nói chanh chua la hét bên ngoài." Mân Di mày ra đây, cái con nhỏ hư hỏng này."
Nhược Vũ lại vứt giỏ xách tùy tiện lên bàn, cô hướng mắt nhìn phía xa xa người phụ nữ quần áo đắt tiền chóng tay hét vọng vào xung quanh người làm trong biệt thự vây lại xem, Mân Di cũng đã đứng bên ngoài kéo áo bà ta nhỏ giọng năn nỉ." Mẹ à vài ngày nữa con chuyển tiền cho mẹ, mẹ đi về đi được không?"
Người phụ nữ đó liền hất tay Mân Di khiến cô ta ngã ra đất, Lưu Niên từ bên ngoài cũng đã trở về vội vàng đỡ Mân Di đứng lên, hắn ta nhìn người phụ nữ kia hỏi." Bà là ai? Sao lại đến Lưu gia gây rối?"
Người phụ nữ đó liền hét lại." Tôi tìm con gái của tôi, cậu là ai? Chủ nhà này à? Trời ơi nhà giàu như thế trả lương lại ít ỏi,nhà tôi nghèo đói phải đến tận đây xin tiền, trời ơi là trời."
" Bà ta là ai thế? Lưu Niên anh quen với bà ta à?" Lưu Niên đen mặt định rút tiền cho nhưng Nhược Vũ đi đến ngăn cản.
Người phụ nữ thấy sắp nhận được tiền lại bị Nhược Vũ đi đến phá hỏng liền chỉ tay vào mặt cô hét." Cô là ai chứ? Tôi là mẹ Mân Di, ông chủ đây thương tình cho chúng tôi ít tiền lẻ cô đang mang thai sao lại keo kiệt như thế?Sinh con ra chắc chắn đứa trẻ vô phước."
Nhược Vũ đen mặt trực tiếp rút súng chỉ thẳng vào mặt bà ta sát ý nói." Lập lại lần nữa xem? Xem miệng của bà nhanh hơn hay súng trong tay tôi nhanh hơn."
Mọi người xung quanh nhìn thấy súng im lặng không dám nói gì, người mẹ này của Mân Di cũng bị dọa che miệng lắc đầu, Nhược Vũ thấy bà ta đã im lặng xoay người quăng ra một từ." Cút."
Người phụ nữ thức thời vội vã ba chân bốn cẳng chạy đi không dám xoay người lại, còn Lưu Niên nhìn Nhược Vũ ánh mắt như không thể tin được chuyện trước mắt.