Trên giường cậu bé tầm tám chín tuổi, ngũ quan tựa như được khắc ra,dưới đuôi mắt còn có một nốt ruồi lệ, khắp người tỏa ra hơi thở non nớt.
Nguyệt của ta quả nhiên từ nhỏ khả ái, lớn lên càng thập phần xinh đẹp~.
Hệ thống" Kí chủ thu nước miếng của cô lại đi, nhìn ghê quá. Đứa trẻ 8 - 9 tuổi cô cũng muốn... Sắc lang "
" Cút."
Nhược Vũ ngắt kết nối với hệ thống trầm ngâm nhìn cậu bé,trên mặt không rõ suy nghĩ gì.
Một đêm dài qua đi, tờ mờ sáng Nhược Vũ bị cỗ âm thanh cộc cộc cộc đánh thức lần này thật sự cô tức giận rồi.
Cả đêm không ngủ, dưới mắt Nhược Vũ có hẳn vết thâm như gấu trúc, dù gì cô cũng sống thân phận con người rất lâu giờ sinh hoạt đương nhiên không thể giống huyết tộc được.
Nhược Vũ đi nhanh đến mở cánh cửa một cách thô bạo,nhìn người bên ngoài cửa bằng ánh mắt sát ý.
" Chuyện gì? "
" Yo, Tiểu Tường Vi điện hạ nhà ta lại tức giận rồi."
Người đến là Tát Nhĩ, hắn ta buổi sáng đã đi đến xem ra không có việc gì tốt lành!
" Tát Nhĩ trưởng lão buổi sáng lại tìm đến ta không biết có chuyện gì?"
Tát Nhĩ cong môi cười" Hôm qua tôi nghe nói người nhặt được tiểu nhân loại khả ái~ nên buổi sáng cố ý đến sớm một chút. "
Hơ, đúng thật đoán không sai cái tên biến thái này đến tìm Nguyệt.
" Nhóc con đó là người của ta, Tát Nhĩ trưởng lão mời về."
Không đợi Tát Nhĩ lên tiếng, Nhược Vũ trực tiếp đóng sầm cửa lại,bên ngoài Tát Nhĩ sờ sờ mũi bị đỏ lên do va chạm cánh cười nụ cười càng sâu.
Tiểu Tường Vi để ý nhân loại? Thú vị ~
Trên giường cậu bé đã tỉnh,cậu trùm chăn đưa đôi mắt nhìn ngắm xung quanh.
" Hắn ta đi rồi,tốt nhất nhóc không nên tiếp xúc với tên đó."
" Tôi tên là Lăng Ngôn Nguyệt, không phải nhóc này nhóc nọ. Mà tôi lớn tuổi hơn cô đó CÔ NHÓC PHÁCH LỐI! "
Nghe câu nói này Nhược Vũ xác thực người trước mặt là Nguyệt, trước đây ở phòng nghiên cứu lần đầu gặp cũng vậy...
" Cô bé, em tại sao lại bị giam trong bình thủy tinh còn khóa lại rất nhiều? "
Thiếu niên mặc áo khoác trắng, gương mặt soái khí cong môi cười áp tay vào bình thủy tinh vào hỏi cô gái.
" Nhân loại, ta lớn tuổi hơn ngươi đó."Cô gái nhỏ hình dáng khoảng 6 tuổi cao giọng trả lời.
Thiếu niên nhìn thấy dáng vẻ cô gái không khỏi bật cười gõ gõ vào bình thủy tinh." Cô bé nhìn em chỉ tầm khoảng 6 tuổi thôi, tôi đã 18 tuổi rồi lớn hơn em 12 tuổi đó".
Cô gái mở mắt, đôi mắt đỏ dị thường lạnh nhạt đáp trả. " Vừa hay bổn điện hạ 718 tuổi,tuổi ngươi bằng số lẻ của ta."
Thiếu niên cũng có hơi bất ngờ, đúng là cậu từng nghe tiến sĩ nói trong phòng này là giam giữ một huyết tộc nhưng cậu không ngờ cô bé nhỏ thế này lại 700 tuổi.
" Nhân loại ngươi tên gì? Bổn điện hạ tên Elise Helga,huyết tộc vương"
Thiếu niên cười ấm áp, dịu dàng trả lời." Tôi tên Ngôn Nguyệt, là Lăng Ngôn Nguyệt đó cô nhóc."
||||||Phân cách thời gian||||||||
" Cô nhóc phách lối? Thất thần gì vậy? "
Nhược Vũ lười cãi với hắn, dù gì đây là Nguyệt cô cũng không thể xấu tính nhân lúc hắn còn nhỏ lại bắt nạt hắn, cô nâng tay chỉ ra bên ngoài cửa sổ vừa nói.
" Từ nay gọi nhóc là Nguyệt, đây là huyết tộc muốn sống thì nghe lời bổn điện hạ đây. Ở khắp nơi trong học viện này người có thể giúp cậu chỉ có ta."
Ngôn Nguyệt nhíu mày đi về hướng cửa sổ nhìn xuống, căn phòng này là ở trên lầu cao có thể quan sát được toàn bộ học viên.
Quan sát một lúc cậu chắc chắc đám người hôm qua không phải con người, khi đó cậu đang ở khu vui chơi trong lúc tìm kiếm khăn tay lại bị ngất đi,sau đó thì không nhớ gì đã thấy bản thân bị hai người lôi kéo.
" Tôi hứa với cô nhưng làm sao tôi có thể trở về nhà? "
Nhược Vũ lắc đầu" Nơi này là huyết tộc có vào không có ra, thứ cậu cần ta sẽ đáp ứng. Tới giờ dùng bữa rồi, cậu thay đồ trên bàn đi cùng tôi. "
Lăng Ngôn Nguyệt dù muốn về nhà nhưng không thể lỗ mãn chỉ có thể gật đầu cho qua.
Trên dãy hành lang, đám huyết tộc ngửi thấy trong học viện lại mà có một tên nhóc loài người liền liếm mép nở nụ cười xấu nhưng chưa được bao lâu lại nhận sát ý từ Nhược Vũ.
Ngôn Nguyệt đi phía sau toàn bộ đều thu vào mắt có chút tò mò lập tức hỏi. " Cô nhóc phách lối cô làm gì mà bọn họ lại sợ cô thế? "
Nhược Vũ xoay người, huyết tộc xung quanh nghe thấy tên nhóc loài người lại dám nói điện hạ như thế sợ là không muốn sống nhưng cảnh tượng họ nghĩ không diễn ra chỉ có thấy một điều bất ngờ.