Xuyên Nhanh Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính

Chương 23: Tổng Tài Đại Nhân 23




Hot search: Nghi vấn Đường thị trốn thuế, thanh tra kiểm toán bắt tay vào điều tra.
Mấy thông tin phía trước còn chưa kịp hạ nhiệt, bên Đường thị đã không chịu thua kém mà đi lên đầu đề.
Đường thị là tập đoàn kinh doanh bất động sản có thâm niên.
Có một câu nói thế này: Nếu không có một căn nhà mua dưới tay Đường thị thì không phải người giới thượng lưu.
Mặc dù trước kia gặp chút khó khăn nhưng năng lực làm việc của người Đường thị vẫn còn ở đó lại có nhiều cơ hội tìm đến, Đường thị đang trên đà vực dậy rất tốt.
Vốn đang ở thời khắc mấu chốt thì bị một kích trí mạng như thế.
Công ty nào mà chẳng có những khoản thu chi không minh bạch, chẳng qua đều bị cố ý dùng quan hệ bỏ qua.
Lần này không biết thế nào lại nháo ra việc trốn thuế, nếu việc này thành lập thì có thể Đường thị sẽ mất nửa cái mạng.
Gần đây các ông lớn lần lượt xảy ra chuyện từ EG phát sinh trục trặc trong khâu chuẩn bị nguyên liệu đến Đường thị trốn thuế, các ông lớn còn lại như chim sợ cành cong, thu liễm hơn không ít.
Bọn họ đều cảm thấy bên trên đang muốn tiến hành một cuộc thanh trừng, ngày mai không biết họa sẽ rơi vào nhà ai.
Cố Dịch Lãng xem thông tin sớm mà không thể không cảm thán tốc độ làm việc thần sầu của Dạ Tịch.
Đêm qua mới xảy ra chuyện, sáng nay đã lên hot search, hơn nữa ngôn luận còn chặt chẽ, chứng cứ đầy đủ như thế, không chuẩn bị từ lâu thì ai có thể tin tưởng.
Đường gia nói thế nào cũng là nhà nội của cô thế mà cô cũng ra tay được, hơn nữa còn làm đến căng thẳng, một kích muốn diệt sạch.
Tại sao hắn lại biết chuyện này cô làm ra à?
Bởi vì hắn tra, bởi vì cô không chủ động che giấu, cô chính là để cho người khác biết là cô làm mà không lấy được chứng cứ, chỉ có thể cắn răng ôm hận đâm hình nhân.
Đương nhiên chuyện này tuyệt nhiên không thể đánh ngã cây đại thụ trăm năm nhưng đã chặt sạch cành lá, cho dù cô không tiếp tục làm gì thì vẫn sẽ có những con sâu mọt đục rỗng cái cây này ra.
Đường gia mấy năm nay hành sự tương đối kiêu ngạo, vị trí độc tôn đã khiến Đường gia chủ quên mất ông ta là ai, cũng quên mất đạo lí kiến đánh chết voi.
Mà Dạ Tịch lại càng không phải con kiến tầm thường.
Cô là con quái vật đội lốt kiến.
- Đường tiểu thư quyết tuyệt thật đấy.
- Cố Dịch Lãng bỏ ipad xuống, vừa uống một ngụm cafe vừa nhìn cô gái phía đối diện.
- Vì đại nghĩa diệt thân mà thôi, không có gì.
- Cô gái không chút để ý ăn nốt miếng cháo cuối cùng, cả người dựa vào lưng ghế không có hình tượng gì.
- Hủy đi Đường gia, Đường tiểu thư cam lòng sao?
- A, chẳng lẽ tôi còn phải đi tranh đoạt với người chị thân yêu của tôi?
- Không phải nên như thế sao?
- Tôi đây mà phải đi tranh miếng bánh thiu với kẻ khác à?
- Tổ tông Đường gia mà biết cô nói gia nghiệp của bọn họ là miếng bánh thiu sẽ đánh chết cô đấy.
- Anh cảm thấy sợ hãi một đám người chết mới có đạo lí sao?
- Đường tiểu thư thú vị quá.
Cố Mặc Vũ một bên yên lặng làm người vô hình trong câu chuyện, một bên thầm mắng hai người điên.
Từ chuyện Đường gia lại nhảy sang chuyện người chết rồi.
Có biết ở đây có một nhóc con không? Nên nói những chuyện này trên bàn ăn sao?
Khi nó chuẩn bị khẳng định sự tồn tại thì cô đã chuyển chủ đề.
- Cố tổng làm xong thỏa thuận với tôi thì càng thú vị hơn đấy.
- Dạ Tịch vừa nói vừa lấy từ túi quần ra một chút linh kiện máy móc loạn thất bát tao.
- Đây là thứ gì vậy? - Cố Dịch Lãng biết rõ còn cố hỏi.
- À, camera mini đấy.
Vật trong nhà Cố tổng mà Cố tổng không biết à?
- Có thứ này sao? Đường tiểu thư tìm thấy ở đâu vậy?
- Trong nhà tắm đây.
Không ngờ lại có người có hứng thú biến thái thế.
May mà tôi đây sớm phát hiện.
- Dạ Tịch biểu tình bình thản nói ra tin tức động trời.
Cố Dịch Lãng không tiếp lời cô, hắn minh bạch camera này không phải đặt trong nhà tắm mà ở góc khuất giữa tủ quần áo và giá sách nhỏ.
Cô nói như thế chẳng qua là muốn cảnh cáo hắn không nên nhìn thứ không nên nhìn mà thôi.
- Tôi cảm thấy thứ này tương đối nguy hiểm đấy, biết đâu có người dụng tâm ác độc muốn lấy bí mật thương nghiệp thì sao?
Cô vừa nói vừa lướt qua nhóc con đang ngồi gần đó.
- Cảm ơn Đường tiểu thư nhắc nhở, tôi đây sẽ cho người dọn dẹp sạch sẽ.
Cố Dịch Lãng ngẩng đầu lên cho Dạ Tịch một nụ cười như ánh mặt trời.
Cố Mặc Vũ từ khi nhìn thấy vật Dạ Tịch ném lên bàn sắc mặt đã không tốt lắm.
Nó luôn cúi thấp đầu tránh đi ánh mắt của hai người kia cũng che đi biểu tình thất thố.
Cố Mặc Vũ biết trong tất cả các phòng đều có camera, mọi việc nó làm đều nằm dưới sự kiểm soát của Cố Dịch Lãng, nhất cử nhất động đều bị hắn khống chế.
Nó đã sống như thế nhiều năm, đã chết lặng rồi.
Nó cũng rõ ràng trong phòng cô có camera nhưng nó không dám hành động thiếu suy nghĩ chỉ có thể âm thầm ám thị cô.
Cố Mặc Vũ lúc đó chỉ là không muốn cô cũng giống như mình, nó cũng không ôm hi vọng gì.
Nhưng ngàn vạn không nghĩ tới cô không những thấu triệt còn trực tiếp tìm Cố Dịch Lãng yêu cầu giải thoát cho nó.
Mà càng bất ngờ hơn là kẻ điên như hắn còn thực sự đồng ý.
Nó không biết giữa họ có giao dịch gì nhưng một người như Cố Dịch Lãng tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.
Thứ mà cô đánh đổi chỉ có thể ngang giá hoặc hơn.
Đáng giá sao?
Vì một kẻ người người chán ghét như nó đáng sao?
- ----------------
Dạ Tịch vừa ăn xong bữa sáng ở nhà Cố biến thái thì nhận được điện thoại của bệnh viện.
Mẹ Đường đã tỉnh rồi, tình trạng sức khỏe rất tốt nhưng tình trạng tâm lí thì không ổn lắm, từ lúc tỉnh lại đến giờ đều vô thần nhìn ra ngoài.
Vất vả lắm mới nghe bà nói nhưng chỉ có một chữ Tịch đơn giản.
Y tá lí giải là muốn gọi cô tới nên lập tức liên hệ với cô.
Khi Dạ Tịch đến nơi mẹ Đường đang nằm thất thần trên giường, mặt hướng ra cửa sổ không biết đang nhìn ra sân hay chú chim nhỏ loay hoay không tìm được đường ra.
Nếu mà trước đây trên người bà chỉ có nhàn nhàn bi thương thì hiện tại như bức tranh cổ xưa, chất chứa những đau thương lắng đọng vạn năm, khiến hơi thở cũng ảm đạm đi.
Là một loại bi thương đến chết lặng.
Sau một đêm thậm chí mái tóc đen còn lấm chấm mấy sợi bạc, ánh sáng trên người cũng như thủy triều rút xuống, từ một quý phu nhân quý phái, đài các trở thành một người bình thường đến tầm thường.
Cạnh giường Nhan gia chủ đang cố cùng bà câu thông, ông ấy nhỏ giọng nói chuyện xưa, đều là những chuyện tốt đẹp ngày bé nhưng đáp lại ông chỉ là sự trầm mặc vô cùng vô tận.
Một người kinh qua đủ loại giao tiếp trên thương trường giờ phút này lại lâm vào bế tắc không biết phải làm thế nào.
Nhìn thấy cô đứng ở cửa, Nhan gia chủ hơi thở dài đứng dậy, lúc đi ngang qua thì nói:
- Trông cậy vào cháu.
- Được.
- Dạ Tịch gật đầu với ông, bản thân mang theo túi xách đi vào.
- Mẹ.
Mẹ Đường theo tiếng gọi nhìn về phía cô, tròng mắt dần có tiêu cự, nhìn rõ người tới thì nước mắt ngăn không nổi.
- Tiểu Tịch...Tiểu Tịch...!- Giọng bà khàn khàn, bàn tay yếu ớt cố gắng với tới cô.
Dạ Tịch nắm lấy tay bà, người cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh bà.
- Tiểu Tịch...ông ta sao có thể...!- Mẹ Đường càng ngày càng có xu hướng không kìm chế được cảm xúc, cực kì kích động muốn ngồi dậy vẫn là cô giữ người lại.
- Mẹ, không có việc gì.
Mẹ bình tĩnh đi, sức khỏe quan trọng.
- Mặc dù cô không biết bà đang nói đến chuyện gì nhưng chỉ có thể trước hết trấn an bà.
Tim của mẹ Đường không khỏe đến thế, dù thoạt nhìn dường như còn tốt hơn lúc trước nhưng cũng không phải là người khỏe mạnh, kích động mạnh vẫn như cũ không chịu được hơn nữa hôm qua bà còn vừa trải qua thập tử nhất sinh.
Mẹ Đường thấy cô vẫn một mực lo lắng cho mình thì càng đau lòng.
Bà vì những ưu thương của mình mà ích kỷ bỏ mặc cô, để cô một mình chịu đủ chèn ép.
Bà ngàn vạn lần không nghĩ Đường Trí Viễn lại âm thầm bao nuôi tình nhân bên ngoài còn có con riêng, hơn nữa còn là người tình trước đây của ông ta.
Càng đáng hận hơn là ông ta lại mang con gái chính thức của mình ra làm vật trao đổi lợi ích.
Càng đáng hận hơn là mấy chuyện này bà đều nghe từ miệng người phụ nữ bà căm ghét nhất với giọng điệu đắc thắng nhất.
Bây giờ mẹ Đường mới biết mình không những không quan trọng mà con gái mình cũng chỉ như vật ngang giá.
Bao nhiêu năm nay bà âm thầm cố gắng vì ông ta cuối cùng đổi lại cái gì?
Sự ghẻ lạnh.
- Tiểu Tịch, tên Cố nhị thiếu kia...Con...
- Hắn không làm gì con.
Mẹ, không cần lo lắng, đều là chuyện đã qua rồi.
- Tiểu Tịch, mẹ xin lỗi những năm nay bỏ bê con.
Mẹ xin lỗi...
- Mẹ, không phải lỗi của mẹ.
Có trách hãy trách Đường gia chủ quá biết tính toán.
Mẹ Đường kích động không kìm chế được, chỉ hận không thể lấy tim gan chứng minh áy náy trong lòng.
Trải qua một hồi dạo qua Quỷ môn quan, mẹ Đường dường như thay đổi rất nhiều.
Bà tuy tự trách nhưng lại không còn quá ưu tư, cũng không để ý tới Đường gia chủ như vậy nữa.
Kể cả việc ông ta chưa từng đến thăm bà, bà cũng không quản nữa.
Không hỏi, không quan tâm là đã chết tâm hay che giấu trong lòng?
Dạ Tịch không phải người thích tìm hiểu chuyện riêng của người khác, cô sẽ không hỏi cũng không tò mò.
Nếu đã không muốn thể hiện thì cô sẽ coi như không thấy, không biết.
- Con có thể xử lí, mẹ không cần bận tâm.
- Tiểu Tịch...
- Mẹ, đừng nói đến chuyện này nữa.
Đều đã qua rồi.
- Được...Không nhắc đến nữa...
Mẹ Đường vốn còn mấy lời muốn nói nhưng nhìn ánh mắt bình lặng của cô lại cảm thấy không cần thiết nữa.
Cô cũng lớn rồi.
- Nếu không thì chúng ta ra ngoài đi dạo một chút? - Thấy biểu tình mất mát của mẹ Đường, Dạ Tịch hiếm khi xuất ra kiên nhẫn đề nghị.
Hệ thống luôn cảm thấy kí chủ đối với thân nhân nguyên chủ luôn có một sự kiên nhẫn kì lạ.
Một người động tí là đánh đánh, chém chém như cô thế nhưng đối mặt với ông ngoại Nhan và mẹ Đường lại có thể bình tâm thuận theo cảm xúc của họ.
Mặc dù cô vẫn không có tình cảm sâu sắc với họ nhưng nếu có thể vẫn cố gắng khiến họ vui vẻ nhất.
Mẹ Đường có thể là do nhiệm vụ còn ông ngoại Nhan thì sao?
Nguyên chủ cũng không đề cập đến ông ấy trong nguyện vọng, cô có thể không cần để ý đến.
Người ngại phiền phức như cô sao lại muốn kéo thêm việc?
Còn có chuyện của Cố Mặc Vũ...
Hệ thống có một loại dự cảm nó sắp không theo kịp tiến độ vận hành của cô rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.