Xuyên Nhanh Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính

Chương 17: Tổng Tài Đại Nhân 17




Ào...
Trời không báo trước đã đổ mưa.
Mưa như trút nước.
Cả trời đen sì, nhất thời sẽ không tạnh nổi.
Dạ Tịch đứng ở sảnh bệnh viện biểu tình rất không tốt nhìn trời mưa bên ngoài.
Sau khi đi làm đại hiệp giải cứu "mỹ nhân" xong cô lại ngựa không ngừng vó đưa ông ngoại Nhan đi bệnh viện làm kiểm tra định kì.
Đây hẳn là để khảo nghiệm cô đi.
Khảo nghiệm xong thì không biết lão nhân gia nghĩ thế nào lại kiên quyết đòi ngủ lại một đêm với con gái, nói thế nào cũng không chịu đi, hơn nữa còn một bộ cực kì ghét bỏ đuổi cô về.
Nhan lão gia đúng là gừng càng già càng cay mấy hôm trước mới cùng cô chất vấn xong hôm nay đã có thể như không có chuyện gì diễn kịch với cô.
Cô chỉ có thể báo trước với Nhan gia chủ một tiếng rồi sắp xếp thêm một hộ lí nữa với hai người.
Vốn còn tưởng được về sớm ngủ một giấc thật lâu, ai ngờ người tính không bằng trời tính, nói mưa liền mưa luôn rồi.
Hôm nay cô vừa vặn để tài xế của Nhan gia chủ đưa đi, giờ này hẳn đã đến Nhan thị đón Nhan gia chủ rồi.
Càng thú vị hơn là điện thoại sau khi hoàn thành sứ mệnh gọi điện cho Nhan gia chủ liền chính thức chầu ông bà.
Cô hiện tại là có tiền mặt nhưng không bắt được xe đấy.
Đúng là nhà dột còn gặp mưa rào mà.
Đang lúc cô mất kiên nhẫn thì bên cạnh chợt có thêm một chiếc ô lam nhạt, bên trên còn vẽ họa tiết gì đó.
- Chị không mang ô à? - Tiếp theo đó là giọng nói trẻ con khinh khỉnh không hợp lứa tuổi.
Dạ Tịch cúi đầu nhìn nhóc con đang đứng ngang hàng với cô, ánh mắt nó thẳng tắp nhìn vào màn mưa trắng xóa.
Cũng khá lâu rồi, từ hôm nó khóc ở bệnh viện cô cũng không gặp lại nó lần nào, có chuyện gì cũng thông qua Cố nhị thiếu để truyền đạt hoặc gọi điện cho nó.
Cô giơ tay túm lọn tóc hơi câu lên của nó, cười nhạt đáp lời:
- Ta đang suy nghĩ nhân sinh.
- Hừ, chị trừ ngủ còn có nhân sinh gì cần nghĩ.
- Cố Mặc Vũ cáu kỉnh đoạt lấy nhúm tóc mềm trong tay cô.
- Cảm thấy ta đáng sợ sao?
Dạ Tịch không cùng nó tranh luận vấn đề nhân sinh mà hỏi ra một câu không liên quan như thế.
- Cũng bình thường.
- Dường như nhóc con nhận ra cái gì, mất một lúc mới nói.
- Vậy nên mi dám lợi dụng ta sao?
Cố Mặc Vũ không thể tin quay đầu nhìn cô, nhất thời chạm vào cái nhìn sâu thẳm khiến nó ý thức được hành động thất thố của mình.
Lời nói đến miệng lại bị nuốt trở về.
Nhất thời nó không tìm ra một lời giải thích nào hợp lí, càng đáng sợ hơn là nó dường như không dám nói dối.
Đúng, là không dám.
Loại cảm giác kinh sợ này nó chỉ cảm thấy ở duy nhất một người.
Là cha trên danh nghĩa của nó, Cố Dịch Lãng.
- Chị...
- Không nên tự cho là thông minh.
Là ta cho mi lợi dụng ta, hiểu sao?
Cô biết.
Thì ra cô luôn biết.
Ngay từ đầu đã minh bạch hết thảy.
Nó...không, thậm chí là Cố Dịch Lãng có khi đều là thú tiêu khiển của cô sao? Bây giờ cô chủ động ngả bài với nó là muốn làm gì đây? Muốn đòi lại công bằng? Muốn hợp tác? Hay muốn biến nó thành con rối của cô?
- Tiểu tâm tư cất cho kĩ.
Không phải ai cũng tốt bụng như ta đâu.
Dạ Tịch ngẩng đầu lên, thu lại ánh mắt đặt trên nhóc con, lại lần nữa nhìn vào màn mưa bên ngoài.
Bộ dáng đăm chiêu như thực sự nhìn ra điểm đặc biệt gì.
Chỉ như thế?
Cố Mặc Vũ không mò ra tâm tư của Dạ Tịch liền không dám lên tiếng nữa, ánh sáng cả người cũng ảm đạm xuống như bóng cao su xì hơi.
Khi nó còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì trong tay đã trống rỗng.
Chiếc ô lam nhỏ đã bị người cầm đi, mà người cầm ô ấy lại là người vừa ngả bài với nó.
Cô mang theo chiếc ô đi vào màn mưa mờ mịt, rất nhanh đã không thấy rõ nhân ảnh rồi.
Cố Mặc Vũ ngẩn ngơ nhìn theo, đến khi tài xế gọi đến câu thứ ba mới tỉnh lại.
Nhóc con hai mắt đỏ hoe, nước mắt lóng lánh chực tràn nhưng bị nó bướng bỉnh ngăn lại.
Trên môi nhỏ kìm không được cười thật đẹp.
Không phải loại giả dối chỉn chu mà là nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, cười từ thâm tâm.
Mưa vẫn không ngừng rơi xuống.
Vốn nên rét lạnh nhưng trong lòng nó lại ấm áp đến cực hạn.
Hôm nay trời đẹp quá.
Đẹp nhất từ khi nó có nhận thức đến giờ.
Sao lại không kìm được ấm nóng thế này? Làm sao đây?
[ Kí chủ, cô bị đánh tráo rồi à?] Hệ thống sau khi tỉnh lại từ khiếp sợ liền nhào lên dò hỏi.
- Mi cảm thấy sao? - Dạ Tịch một bộ không sao cả lau tóc.
[ Cô lại để cho Cố Mặc Vũ lợi dụng.]
Kim Quang không cảm thấy kí chủ nhà nó là người tốt đẹp gì.
Đến người hại chết nguyên chủ như Cố nhị thiếu cô còn lợi dụng được thậm chí việc trợ lực nam phụ cũng để ấn chết cặp chính nhanh hơn, nào có lí gì lại lương thiện với một nhóc con đắc tội mình như thế.
Trừ khi...cô phát rồ.
- Tâm tình tốt, không muốn so đo với nhóc con.
Ừ, chính là đạo lí này.
Hệ thống trợn trắng mắt nhìn cô bịa chuyện.
Cô bịa thì làm ơn bịa chân thành một chút có được không? Biểu hiện tự nghĩ tự tâm đắc rõ ràng như thế, coi nó thiểu năng à?
- Mi không phải thiểu năng sao? - Người sau dù bận vẫn ung dung đối đáp với nó.
[ Tôi là trí tuệ nhân tạo thông minh siêu cấp vô địch vũ trụ đấy.
Không biết thì đừng nói bậy, lòng tự tôn của tôi sẽ tổn thương.]
- Thông minh vô địch vũ trụ à? Vũ trụ của mi hẳn bé bằng hạt lạc đi.
[ Mới không phải.
Kí chủ, cô đừng quá đáng, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng đấy!]
- Ai nha, kiện đi.
Ta sợ mi quá.
Hừ, tức chết nó.
Khinh bỉ nó không làm gì được cô à?
[ Nhiệm vụ hạn giờ: đêm khuya tĩnh lặng.
Mục tiêu nhiệm vụ: Cố Dịch Lãng.
Thời gian nhiệm vụ: một đêm.]
- Lại lên cơn cái gì? Mi có biết giờ là mấy giờ không?
[ Nhiệm vụ khóa định, yêu cầu kí chủ lập tức thực hiện.
Chú ý, kí chủ chỉ còn 2 cơ hội kéo ngược.] Đáp lại cô là âm thanh máy móc lạnh băng.
Trắng trợn đe dọa! Dọa ai đây? Cô...còn thực sự không có cách nào.
Dạ Tịch nhìn bên ngoài mưa rơi chớp giật mà có một loại xúc động chém người.
Con chó điên Kim Quang kia cũng rất giỏi, giao nhiệm vụ xong liền chạy mất, một cơ hội cho cô phát tác cũng không có.
Trâu bò thế thì đừng chạy! Tốt nhất đừng để cô túm được đuôi nhỏ của nó, nếu không nó mà toàn thây tên cô sẽ viết ngược lại.
Cậy cô hiền lành mà bắt nạt sao?
Nhưng mà điều khiến cô không ổn hơn nữa là mô tả nhiệm vụ là cô phải trông nom cho Cố biến thái ngủ đêm nay, không được rời khỏi hắn nửa bước.
Xem ta như bảo mẫu hay gì? Hắn bao nhiêu tuổi rồi? Còn cần người trông nom sao?
Nghi ngờ mình gặp phải boss giả.
Cuối cùng dù hận hệ thống thiểu năng đến nghiến răng, Dạ Tịch vẫn phải nhấc người lên, ngược sóng ngược gió đến nhà chính Cố gia.
Cho nên kết quả là 12 giờ đêm người hầu Nhan gia đi lấy nước uống suýt nữa bị cô hù đến thét lên.
May mắn cô phản ứng kịp nếu không đã kinh động một đám người.
Thấy cô muốn ra ngoài trong đêm mưa gió cô ta còn nhìn cô như thần kinh.
Chưa nói đến nguy hiểm chỉ nói đến một cô gái như cô nửa đêm lén lút lấy xe đi cũng đủ khiến người ta không hiểu mạch máu não cô có vấn đề gì.
- ---------
Phòng ngủ chính Cố gia.
Cả phòng rộng lớn không chút ánh sáng, chỉ có ánh chớp bên ngoài cửa sổ sát đất không kéo rèm lóe lên mấy lần rồi tắt ngúm.
Tiếng mưa cùng tiếng sấm ì ùng dội xuống, trong căn phòng rộng lớn càng vang dội.
Trên chiếc giường lớn một bóng đen co thành một đoàn, chăn trùm kín đầu, tiếng hít thở nặng nề.
Bên tai dường như nghe thấy tiếng khóc kìm nén lẫn trong tiếng mưa gió.
Như có như không lại như thứ ma chú quẩn quanh.
- Làm sao đây? Làm sao đây? Sẽ chết sao? Không muốn chết! Có ai không?
Thanh âm nỉ non cứ vang mãi trong đầu, khẩn thiết mà tuyệt vọng.
- Lạnh quá...Đau quá...Cứu với...
Câm miệng!
- Cứu với...Cứu với...
Tiếng sấm bên tai càng ngày càng xa, chỉ có tiếng cầu cứu nỉ non làm cách nào cũng không mất được.
Cảm giác âm hàn buốt giá kích thích giác quan, trên người dù quấn chặt một tấm chăn dày cũng không thể làm ấm nổi.
- Con hoang, mày có biết trong này có gì không?
Đứa bé khuôn mặt tuấn tú bị một đám trẻ khác túm lấy ấn xuống đất, trên người đầy rẫy vết thương.
Ngoài cửa sổ chớp giật liên hồi, mưa như trút.
Chúng đứng trước cửa một căn phòng tối om, bên trong âm trầm như có dã thú chực sẵn.
Đứa trẻ bị ấn xuống bị ép ngẩng đầu lên, trong mắt không có bao nhiêu oán hận, chỉ có chết lặng.
Nó cũng không phản kháng, chỉ im lặng nhìn thẳng vào đứa lớn nhất đang từ trên cao nhìn xuống nó.
Hai người gương mặt cũng có phần tương tự, chỉ là đứa lớn nhìn càng thâm trầm, sắc bén hơn một chút.
- Tao nói cho mày biết nhé...!- Đứa lớn kia bị cái nhìn làm cho khó chịu, quỳ xuống một chân túm tóc nhóc con giật mạnh ra đằng sau.
Nhóc con bị đau, thấp giọng kêu một tiếng, thành công thỏa mãn dục vọng chiến thắng của đứa lớn kia.
- Các tam mẫu đều chết chỗ này đấy.
Ôi, người thì treo cổ, người thì cắt tay...Người vừa rồi hình như thảm hơn một chút...Tự đâm hơn chục nhát...
- Mày cảm thấy họ có cô đơn không? Cho mày vào đây bầu bạn với họ nhé.
- Không...Không...!- Không biết nghĩ tới cái gì mà nhóc con run rẩy cất tiếng khô khốc phản kháng.
- Sao? Mày rất sẵn lòng ư? Ôi chao, sao Cố gia lại có một đứa con hoang hiếu thảo thế này.
Tao đây nỡ lòng nào không thành toàn cho mày đây?
Đứa lớn hoàn toàn là tự biên tự diễn, tuyệt đối không thèm để sự phản kháng yếu ớt kia vào mắt.
- Đừng...Không muốn...
- Nóng lòng thế à? Được rồi, cho mày toại nguyện nhé.
Nói đoạn liền thả tay, một bên lau tay như lau thứ gì bẩn thỉu, một bên ra hiệu cho mấy đứa còn lại ném nhóc con vào trong.
Nhóc con nhịn đau bò dậy nhưng lết được đến gần cửa thì cửa vừa vặn khép lại trong tiếng cười ngạo nghễ bên ngoài.
Nó hoảng loạn đập cửa, kêu đến khàn giọng cũng không ai tới.
Cũng không biết trải qua bao lâu, sức cùng lực kiệt, cả người xụi lơ ngã xuống.
Âm phong gào thét, cửa sổ ở góc không đóng chặt bật ra đập liên tục vào tường.
Cửa kính sớm vỡ tan, mưa theo đó xối vào.
Nhóc con co cụm vào một góc, bên tay ngoài tiếng sấm nổ vang còn mơ hồ nghe thấy tiếng cười ma quỷ.
Không biết là do tâm lí hay thực sự tồn tại, nhưng tiếng mưa cũng không át nổi thanh âm quỷ dị.
Tam gia là một người điên, đến cha nó là gia chủ hiện tại của Cố gia cũng không dám chọc vị này.
Nghe nói các vị tam mẫu đều chết sau một tháng kết hôn với Tam gia.
Người thì treo cổ...Người thì cắt tay...Người thì tự đâm hơn chục nhát...Người thì...
Đều tại căn phòng này sao?
Hình như là thế...
Có một lần trong đêm nó vô tình nhìn thấy người hầu âm thầm khiêng thứ gì từ đây ra.
Lúc đi ngang qua chỗ rẽ, nó nhìn thấy một bàn tay trắng bệch rũ xuống.
Đó cũng là một đêm mưa gió khủng khiếp thế này.
Kẽo kẹt...
Chợt trên đầu có tiếng nghiến gỗ.
Nhóc con vừa sợ hãi vừa tò mò hé mắt lên trần.
Vừa vặn chớp lóe lên, thòng lọng từ trên rũ xuống, hình như bên trên còn có cái gì.
Là cái gì?
Chớp tắt rồi, lần nữa sáng lên, trên thòng lọng đã treo một người.
Tóc đen rũ xuống, váy đỏ phất phơ.
Gương mặt tím tái kia nó có nhận biết.
Là người vợ thứ hai của Tam gia.
Đôi mắt đang khép chặt trong khoảng khắc mở trừng nhìn chằm chằm vào nó.
A...A...
- Cố Dịch Lãng...Cố Dịch Lãng...
Ai đang gọi nó? Thanh âm này quen quá.
Là ai vậy?
- Cố đại boss...Cố biến thái...Này...
Cố Dịch Lãng người đầy mồ hôi, mặt mũi trắng như tờ giấy bám chặt chăn làm cách nào cũng không rút ra nổi.
Khi Dạ Tịch trèo cửa sổ vào chính là thấy Cố Dịch Lãng đang hoảng loạn thế đấy.
Đại trạch Cố gia bị cắt điện tạm thời, nhất thời chưa sửa chữa xong, cô phải dựa theo ánh chớp mới đến được cạnh giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.