Xuyên Nhanh Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc

Chương 90: Chap 92 Thanh Xuân Có Hai Lần Lỡ Hẹn 2






Chú ý: Vi diện này sẽ tập trung khai thác vào hai tuyến nhân vật là Dịch Giản và nguyên chủ Mễ Bối Ly.
Nhằm cho đọc giả cái nhìn chân thực nhất về sự đau khổ của một người mẹ sau khi bị mất con, tác giả sẽ không tập trung vào những sự kiện \( Liên quan đến nam nữ chính \) mà chỉ xoáy sâu vào tâm lý nhân vật.
Nếu bạn đọc cảm thấy không ổn có thể tạm thời bỏ qua.
Chúng ta hẹn gặp nhau vào một thời gian khác.
Cảm ơn.
\_\_\_\_\_
Đứa trẻ đã chết...
Thậm chí Mễ Bối Ly đã đặt cho nó một cái tên đẹp ngay từ những ngày đầu biết đến sự tồn tại của nó.
Dịch Tử Yên\*...!Cuộc đời bình yên không sóng gió...
Cần cổ chậm rãi ngả về sau, Mộc Trà câu lên nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt hơi nheo lại.
Dịch Giản vốn là một kẻ máu lạnh, đối với Mễ Bối Ly chưa từng chừa lại một kết cục tốt...!Loại người này, làm sao có thể để hắn hoạ địa vi lao?
Thời không đã trở về nguyên trạng của nó, Mộc Trà nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, ánh mắt híp lại.
Cô lập tức giựt kim truyền trên mu bàn tay tiều tụy ấy xuống, đôi chân vì lâu ngày không cử động, cùng với việc vừa sinh con xong không thể đứng vững.

Nét mặt đã sớm trở nên tiều tụy đến không còn lấy một hơi thở của tuổi trẻ, làn da ngày nào vẫn còn trắng trẻo nay lại trắng bệch đi trông thấy, ánh mắt tự bao giờ đã mất đi ý cười vốn có, sau cùng chỉ còn lại một khoảng bi thương đến tê dại tâm can.
Cơ thể yếu ớt, không sức sống, cổ họng đau rát vì lâu ngày không được uống nước khó khăn kêu lên từng thanh âm đứt quãng dường như thều thào mà nói.
" Con của tôi...!Tử Yên...!Con đâu rồi...!Tử Yên...!"
Bàn tay run rẩy nắm lấy nắm tay cửa, khó khăn mở nó ra, cả người dẫu đã bị rút hết sức sống nhưng vẫn dồn hết chút hy vọng cuối cùng mà lao đến phía trước như nhìn thấy tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng.
" Tử Yên...!Tử Yên...!" Thanh âm tê dại vang lên đứt quãng trên hành lang đông người
Bọn họ chỉ nhìn thấy một thân ảnh tiều tụy đang liều sức lao lên phía trước, cuối cùng cô ấy dừng lại.
Đôi mắt đờ đẫn nhìn khung cảnh trước mắt, từng cảnh từng cảnh như khắc khoải vào tận đáy tâm can, cuối cùng không cam lòng mà yếu ớt đập tay vào bức thủy tinh dày.
Bác sĩ ở bên trong phủ lên một tấm vải trắng, thân thể của đứa trẻ cứ thế bị khuất lấp trong tấm vải kia.
" Làm gì vậy, các người làm gì vậy? Con của tôi! Tử Yên, Tử Yên! " Mộc Trà điên cuồng đập tay vào tấm kính cường lực lớn, đồng tử mở to một vòng, thanh âm cuối cùng đã mang theo gào thét đến phế liệt tâm can...
Bác sĩ đã nhìn thấy mẹ của đứa trẻ này, ông ta bước ra, dáng vẻ ánh lên nét đồng cảm: " Dịch thiếu phu nhân, chúng tôi đã cố gắng hết sức...!Đứa trẻ đã qua đời...!"
" Nói dối! " Mộc Trà xụp xuống, ánh mắt khô nóng nhìn chằm chằm mặt đất lạnh, sau đó đột nhiên đứng dậy: " Ông nói dối! Tử Yên sẽ không sao đâu...!Con bé cần tôi, ông tránh ra...!Tử Yên cần tôi...!"
Mộc Trà lao đến cửa ra vào, lập tức bị vị bác sĩ già và mấy hộ tá lôi lại, " Dịch thiếu phu nhân, xin đừng quá đau buồn...!"
Mộc Trà cố gắng vùng vẫy nhưng không thành, lệ ướt mắt như những hạt chu sa rơi xuống nền nhà lạnh lẽo: " Bỏ tôi ra...!Cầu xin ông...!Tử Yên cần tôi, con bé cần tôi...!"
" Con bé cần tôi...!" Thanh âm thều thào từng chữ, chữ cuối cùng đã mang theo phế liệt từ tận thanh quản, sau cùng tàn lụi hẳn.
Mộc Trà ngất đi, cả cơ thể không chịu được mà ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Vị bác sĩ già vừa rồi khẽ lắc đầu, sau cùng cũng đưa người trở về phòng bệnh.
Đứa trẻ kia đã chết vì thiếu máu, cho dù là loại thiết bị đắt tiền nhất cũng không thể cứu được nữa.
Sinh mệnh nhỏ bé này đã sớm như ngọn nến trước bão giông, định sẵn sẽ nhận lại kết cục lụi tàn.
Nhan Vy bị dị ứng rất nặng, đã hôn mê suốt ba ngày này, hiện tại mới tỉnh được hai ngày, xong sức khoẻ của cô ta vẫn còn rất yếu, mà Dịch Giản, thời gian qua một bước cũng không rời.
Dẫu đã định trước đứa trẻ kia sẽ không thể qua khỏi, song, thời điểm Dịch Giản nhận được tin nó đã chết, hắn vẫn có một chút bàng hoàng không nói lên lời.
" A Giản, em cũng khoẻ rồi...!Thời gian qua anh không trở về nhà, hẳn chị Bối Ly rất lo lắng, không bằng...!Hôm nay anh trở về trước đi, em cũng ổn rồi.
" Mị Yêu rũ mắt, nét mặt tiều tụy lại nhu nhược chọc người thương tiếc, đáy mắt có chút không cam lòng song nụ cười trên môi lại bất đắc dĩ đến khôn cùng.
Dịch Giản xiết chặt lấy lòng bàn tay, cố gắng ngăn cản lại tâm tình đang mâu thuẫn của bản thân, song, hắn nhìn đến Nhan Vy một dáng vẻ mệt mỏi lại không muốn rời đi, cuối cùng bất đắc dĩ mỉm cười trấn an: " Không sao đâu, Mễ Bối Ly đã có người hầu chăm sóc.
Tiểu Vy, em đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt, anh ra ngoài mua một ít đồ ăn cho em.
"
Ánh mắt Mị Yêu rũ xuống mang theo nhu mì, khoé miệng cong nhẹ, dịu dàng đáp: " Vâng, cảm ơn anh.
"
Dịch Giản rời bàn tay của Nhan Vy, khoé miệng mang theo ý cười, cẩn thận rót ra một ly nước đặt ở tủ đầu giường rồi chậm rãi rời đi.
Mị Yêu nhìn theo bóng lưng của hắn, nét cười trên môi vẫn nhàn nhạt như vậy, song, từ trong đáy mắt đã tràn ra dáng vẻ đắc ý khôn nguôi.
Dịch Giản ra ngoài, hắn cũng không đi mua đồ ăn lập tức, chỉ là gọi điện nhờ thư ký mua đồ tốt cho bệnh nhân đem đến, tổng cộng hai phần.
\* Cạch \*
Cửa lớn bị người đẩy vào.
Mộc Trà ngồi trên giường bệnh, ánh mắt vô hồn không có tiêu cự nhìn vào khoảng không vô định, trên tay vẫn giữ chặt lấy chiếc vòng đan dây đỏ, kích thước nhỏ bằng cổ tay của đứa trẻ mới sinh, trên có treo một quả chuông nhỏ.
Dịch Giản mở cửa, bước chân hắn có chút chần chừ, cuối cùng cũng quyết định bước vào, ngồi đối diện với người phụ nữ mà bản thân thường ngày vẫn chán ghét.
Mễ Bối Ly năm nào thanh xuân phơi phới, hiện tại đã biến thành bộ dạng thế này, Dịch Giản nhìn thấy, quả thực có chút không quen mắt.
Nét cười luôn hiện hữu trên môi đã sớm lụi tàn, trả lại gương mặt một ý vị vô hồn không sức sống, đôi mắt lấp lánh đầy thâm tình ngày ấy hiện tại chỉ còn lại bi thương đến tê dại, mà nhìn kỹ lại có thể thấy trong đó chỉ còn sót lại mảnh gương bạc lớn đã sớm vỡ vụn thành trăm mảnh.
Nữ nhân ấy không cười, không khóc, không bát nháo như những gì Dịch Giản đã tưởng, sau cùng chỉ còn lại tĩnh lặng vô biên.
Tiếng chuông từ nhà thờ vang vọng đến, thanh âm như bị bẻ gãy, cuối cùng vẫn là Dịch Giản lên tiếng trước.
" Mễ Bối Ly, nói chuyện.
"

Mộc Trà vẫn không nhìn hắn, đến một nhất cử nhất động nhỏ nhất cũng không có, chỉ có bàn tay đang run rẩy xiết chặt vào sợi dây đan đỏ làm nó khẽ rung kêu lên tiếng kêu từ chuông nhỏ.
" Mễ Bối Ly, cô có hận tôi không? "
Mộc Trà vẫn không nhìn hắn, môi khô khốc khẽ mấp máy, chất giọng khàn khô đến tê dại, " Tôi không hận anh, nhưng Mễ Bối Ly thì có...!"
" Mễ Bối Ly, cô đang phát điên cái gì? "
Ánh mắt cuối cùng đã dừng trên người của hắn, mang theo bi thương đến tê tâm phế liệt, giọng nói khàn khô như lôi theo cả máu tươi và lục phủ ngũ tạng, thanh âm đã mang theo gào thét: " Đúng, tôi chính là điên rồi! Tôi bị anh bức đến điên rồi! Dịch tổng, Mễ Bối Ly chưa từng làm trái anh điều gì, nhưng hiện tại thì sao? Tôi nhận được cái gì? "
Mộc Trà nhìn hắn, nét mặt mang theo ý khoa trương rất rõ, đột nhiên cười lớn: " Tử Yên là con của anh! Dịch tổng, nó là đứa con của anh! Tại sao anh có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn nó chết đi như vậy? "
" Tôi đã cầu xin anh, cầu xin anh cứu lấy nó! Tôi đã cầu xin anh! " Thanh âm cuối cùng đã gào thét đến lạc giọng, ngày càng yếu ớt.
" Tôi đã cầu xin anh cứu lấy nó, nhưng anh chỉ biết một mình Nhan Vy, Nhan Vy, Nhan Vy, trong mắt anh chỉ có người phụ nữ này! Bây giờ Tử Yên chết rồi, nó bị anh hại chết rồi.
"
Mộc Trà đột nhiên im lặng, sau đó nhìn hắn, khoé miệng nở một nụ cười rất rõ: " Dịch tổng, ngài đã hài lòng chưa! "
Dịch Giản chỉ biết nhìn người phụ nữ trước mặt điên cuồng gào thét trong tuyệt vọng.
Dường như hắn thấy người phụ nữ này đang đi đến bờ vực cửa cái chết, cuối cùng ngất đi trong đau đớn.
Cô ấy nhìn hắn, khoé miệng mỉm cười nhàn nhạt, hỏi hắn: Dịch tổng, ngài đã hài lòng chưa!
Ngài...!Đã hài lòng chưa?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.