Xuyên Nhanh Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc

Chương 39: Chap 39 Nắng Mai Mang Em Đi 27






Đình Tiện bắt đầu tìm người, hắn đến việc của công ty cũng không buồn quản nữa.
Rốt cuộc một cái Tinh Quang lập ra vì cô ấy, nhưng hiện tại thì sao? Một Tinh Quang không có Cửu Quân Dao, vậy thì hắn cố gắng vì cái gì?
Đình Tiện tự giễu chính mình, rốt cuộc hắn sống lâu như vậy lại phạm một sai lầm lớn tới độ chính bản thân hắn vụt mất một người quan trọng.
Rốt cuộc hắn cũng không biết hắn một lần nữa sống một kiếp người là vì cái gì?
\*Cạch\*
Cửa lớn bị người mở ra, nam nhân mặc đồ chỉnh tề chậm rãi bước vào, hắn cao giọng: " Đình tổng tìm tôi có chuyện gì? Hôm nay rồng lại đến tìm tôm cơ à? "
Ngữ khí không hề che giấu sự chế giễu, có lẽ nếu như thường ngày, người này đã bị Đình Tiện bới móc lại đến thảm rồi, nhưng lần này, là ngoại lệ.
" Cửu Quân Dao rời khỏi giới giải trí, Diệc ảnh đế biết chứ? " Đình Tiện lạnh nhạt thốt từng câu từng chữ.
Diệc Minh làm sao không biết việc này? Chính bản thân hắn cũng cảm thấy mơ hồ không dám tin, không ai hiểu rõ hơn hắn, Cửu Quân Dao chỉ có một ước mơ là được đứng dưới ánh đèn sân khấu, cô ấy rốt cuộc yêu ước mơ này tới độ bỏ hắn để theo kim chủ, có lẽ đó cũng là ván cược lớn nhất mà Cửu Quân Dao từng cược.
Tiền cọc chính là sinh mệnh và thanh xuân của mình.
Diệc Minh hơi nhăn mày, nhìn đến phía Đình Tiện, chậm rãi đi tới, ngồi trước mặt hắn, ánh mắt lạnh nhạt, câu lên nụ cười chế giễu, nói: " Tôi đương nhiên biết, dù sao thì Đình tổng cũng nâng đỡ Cửu ảnh hậu nhiều như vậy, một nhân vật nhỏ như tôi muốn không biết cũng khó.
"
Đình Tiện chậm rãi nhả ra khói thuốc, ánh mắt hơi nheo lại, hắn mạnh tay dập điều thuốc vào gạc tàn, cuối cùng ngẩng mặt lên, đối diện với Diệc Minh, Đình Tiện đã sớm không còn cảm giác súng chĩa súng như tình địch.
" Diệc ảnh đế hiện tại nổi tiếng như vậy, cậu có còn nhớ bộ phim đầu tiên cậu đóng chứ? Là một bộ phim truyền hình ratting rất cao, cũng rất nổi tiếng.
"
Diệc Minh không đáp, đưa ánh mắt lạnh nhạt đến phía Đình Tiện.
" Cậu cho rằng bản thân rất may mắn? Rất tốt đẹp? Vậy tôi kể cho cậu một câu chuyện cổ tích.
"
" Ngày xửa ngày xưa, có một công chúa sống trong căn nhà nhỏ, cô ấy không phải con gái của nhà vua nhưng gia đình luôn yêu thương cô ấy.
Cô ấy gặp được người trong lòng, đối xử rất tốt.
" Đình Tiện đột nhiên dừng lại, đem chai rượu vang đỏ chậm rãi rót ra hai cái ly, sau đó đưa cho Diệc Minh.
" Cô ấy rất đam mê diễn xuất, còn nhớ lần đó diễn một vai, cô ấy làm không tốt.
Cậu biết cô ấy nói với tôi điều gì không? " Đình Tiện cũng không chờ Diệc Minh trả lời, hắn đột nhiên cười lớn.
" Cô ấy nói với tôi, cô ấy có một người bạn.
Người bạn này là nam, anh ấy diễn rất tốt, nói với tôi rằng cô ấy không cần vai chính nữa, đổi lại tôi sẽ cho người bạn kia một cơ hội phát triển.
Cô ấy nói với tôi, hãy bảo vệ giấc mơ của cô ấy.
"
Bức thư được bọc giấy gói xanh chậm rãi đẩy đến mặt Diệc Minh, giống như một loại bản năng sinh tồn, Diệc Minh lập tức cầm lên, cẩn thận mở gói giấy xanh.
Là một bức thư viết tay, chữ rất xấu.
Diệc Minh làm sao có thể không nhìn ra đây là nét chữ của Cửu Quân Dao?
\-Anh có thể bảo vệ giấc mơ của tôi không? Trên thế giới này, người đối tốt với tôi như vậy không nhiều.
" Cửu Quân Dao mắc bệnh bạch cầu, giai đoạn cuối.
"
Những lời này thốt ra từ miệng Đình Tiện, độc ác găm cho Diệc Minh và chính bản thân hắn vạn mũi tên, đau đớn đến cùng tận, xong vẫn phải bám víu vào ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, đau khổ nhất không phải cái chết mà là nhìn người trong lòng chậm rãi chết đi.
" Tôi không quan tâm cậu nghĩ thế nào, hôm nay chỉ đến đây, điều duy nhất tôi muốn nói với cậu là cậu sai rồi.
"
" Ván cược này cô ấy thắng rồi.
"
...
Nơi bọn họ dừng chân là một trà viên ở thành phố Y, trà viên rất đẹp, được trang trí tốt, xem ra Thuần Liêu Ninh đã tốn không ít công sức.
Nhị cẩu đi đường cả đêm, vừa xuống xe đã lảo đảo trên mặt đất, Thuần Liêu Ninh hơi cúi đầu, ôm Mộc Trà lên.
Cô tuy đang ngủ nhưng lại ngủ không sâu, vì một hành động này mà thức giấc, quơ loạn xạ.
" Bác sĩ Thuần, tôi có thể đi được! "
" Em còn giãy dụa là sẽ ngã.
" Thuần Liêu Ninh đáp một câu, nheo mắt cười.
Nhị cẩu bốn chân bủn rủn, vừa ra khỏi xe đã loạng choạng té vào hồ sen nhỏ bên cạnh, Thuần Liêu Ninh cười vui vẻ trên nỗi đau của người khác.
Mộc Trà không từ chối nữa, để anh ôm vào bên trong.
Trong nhà không có không khí ấm áp như đất phương Nam, có chút ẩm ướt, Thuần Liêu Ninh đã sớm nhờ người thay hết nội thất trong nhà một lượt.
Anh đối xử với Mộc Trà rất tốt, không khác gì một bà mẹ chăm cho con cái! Đó là tất cả những gì Mộc Trà có thể hình dung.
Thuần Liêu Ninh mua pháo bông cầm tay cho Mộc Trà, biết cô thích hoa oải hương liền tự dọn một mảnh đất trống cho cô trồng, đối với tình cảm này, Thuần Liêu Ninh không hề che giấu.
Anh cũng không để thời gian trôi qua phung phí, liên hệ với bệnh viện lớn ở thành phố Y, tuy rằng bệnh viện không to bằng ở thủ đô nhưng kĩ thuật tiên tiến cùng tay nghề của bác sĩ cũng không thua kém gì bệnh viện trước đó.
Thuần Liêu Ninh thành công chiếm được nửa giường còn lại của Mộc Trà, dẫu cho hai người có chăn gối dùng riêng, cách nhau một khoảng lớn đủ để ngựa chạy qua thì cũng là một tiến triển lớn rồi.
Đèn phòng vẫn còn sáng, Thuần Liêu Ninh chậm rãi bước vào, anh ngồi bên cạnh cô, giọng nói có chút hoảng hốt: " Tối qua anh mơ thấy ác mộng.
"
Mộc Trà mỉm cười nhàn nhạt, chậm rãi gấp lại quyển sách đang đọc, " Thảo nào hôm qua lúc anh ngủ tôi thấy anh khóc.
"
" Tôi có ngu ngốc lắm không? "
Kỳ thực Thuần Liêu Ninh muốn nói rằng hôm qua anh mơ thấy Cửu Quân Dao cứ thế mờ nhạt, chậm rãi tan biến thành áng mây chiều.
" Mơ thì thường trái ngược với hiện thực đấy.
"
" Quân Dao, chúng ta đi làm hoá trị được không? Tôi đã liên hệ được với người bên bệnh viên rồi, em đi khám được không? "
Thay đổi chủ đề đột ngột như vậy, những chuyện ban nãy đều là làm nền.
Ngữ khí Mộc Trà hơi trầm xuống: " Tôi không muốn trị nữa.

"
Thuần Liêu Ninh vùi chặt đầu vào cổ cô, giọng có chút uất nghẹn, hình như anh đang khóc.
" Quân Dao, em đừng tự làm khó bản thân mình như thế! "
Mộc Trà hơi nghiêng đầu nhìn Thuần Liêu Ninh, ngữ khí mang theo ôn nhu mềm mỏng.
" Nếu anh thật lòng thương tôi thì có thể để tôi sống nốt thời gian còn lại thật vui vẻ có được không? Đừng ép buộc tôi nữa, hoá trị đau lắm, trích tủy cũng rất đau, thuốc truyền dịch đều có tính ăn mòn, đến mạch máu cũng đau.
Anh nỡ nhìn tôi sống những ngày cuối đời người không ra người, quỷ không ra quỷ sao? Hơn nữa, anh là bác sĩ, chữa được hay không không phải anh không biết.
"
Nghe cô nhẹ nhàng nói như vậy, tất thảy những điều ấy thực nhẹ như phiến lông vũ, Thuần Liêu Ninh làm sao không biết? Nhưng anh ngoại trừ việc cầu xin cô đừng từ bỏ mạng sống của mình như vậy thì có thể làm gì thêm?
" Không phải nhất định không trị được...!"
" Không điều trị...!Cũng rất khó chịu...!"
Mộc Trà hơi rũ mi, cười nhạt: " Anh có thể ép tôi đi bệnh viện, có thể ép tôi làm hoá trị, nhưng anh có thể ép tôi không rút ống dẫn, nhất định muốn nhìn tôi chết không tử tế? "
" Tôi yêu em.
"
" Nếu có kiếp sau, tôi chỉ chờ mỗi em.
".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.