Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 210: Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy (13)




Khi Hạ Hạ mở cửa lớp thì không có gì ngạc nhiên khi có một xô nước được máng ở trên cửa lớp rơi xuống.
Xô nước rơi xuống sàn, nước văng tung tóe cả lên. Mấy đám học sinh cá biệt kia còn chưa thấy người thì đã hô hào reo mừng.
"A ha ha ha ha tao nói không sai mà, cô ta dù bao nhiêu lần bị như thế thì cũng bị lại như thế."
"Tao nói với tụi bây rồi đừng có cúp học tới tiết toán thì cứ vào không có nhàm chán đâu."
"Ha ha ha ha ha."
Có người tuy không thuộc nhóm học cá biệt đó nhưng mà lại rất vui sướng khi có người gặp họa nhưng vì cũng còn sợ mình gặp phiền phức nên chỉ dám che miệng cười thầm còn lén phén nói với bạn cùng bạn của mình: "Không biết cô giáo này có thật là có bằng sư phạm hay không nữa. Bị cái bọn này đùa mấy lần như thế rồi mà vẫn dám dạy."
Bạn cùng bàn là học sinh khá thuộc top mười trong lớp này, không cho lời nói của bạn cùng bàn là đúng: "Vì tiền cả thôi, nếu không phải vì tiền thì mình dám chắc cô giáo sẽ không dạy lớp mình đâu. Thậm chí còn rất nhiều giáo viên khác không muốn dạy lớp mình nữa kìa."
Người bạn đó bĩu môi: "Đương nhiên là tớ biết điều đó rồi, chẳng qua là muốn nói một chút thôi."
Bạn cùng bạn lắc đầu không nói gì bây giờ là do không biết nói tiếp cho bạn cùng bạn mình hiểu rõ đạo lí như thế nào, còn giây tiếp theo là bị ngạc nhiên đến không nói nên lời.
Người bạn đó ngồi bên cạnh cũng há hốc mồm, cằm tưởng chừng như muốn rơi xuống đất.
Đám học sinh cá biệt cũng trố mắt ra, hiện giờ không khí sôi nổi trong lớp trong nháy mắt đã biến mất không còn.
Chỉ thấy Hạ Hạ sau một trận nước văng tung té kia, cả người vẫn khô ráo đứng trước bục giảng miệng còn nở một nụ cười.
"Ngại quá nhưng lần này chiêu trò của các em thất bại rồi."
Một tên trong đám học trò cá biệt đó không nhịn được mắng thầm: "Vãi chó, cô ta làm sao hay thế."
Hạ Hạ làm như không thấy ánh mắt ngạc nhiên của đám học trò trong lớp, độ cong trên khóe môi cô không hề giảm xuống: "Nào, chúng ta bắt đầu học thôi."
Tên lớn gan nhất trong đám học trò cá biệt đó không nhịn được, hỏi: "Cô không đem các em ra phê bình một hồi sau đó bảo xuống văn phòng nữa à?"
Đúng vậy, nguyên chủ của Hạ Hạ thường làm như thế. Chỉ riêng trị cái đám cá biệt này không thì cũng đã gần hết nữa giờ học rồi. Cô ấy làm như thế đúng thế đúng thật là lấy đi thời gian học của người khác, nhưng vì môn toán khiến học sinh quá chán nản nên phần lớn học sinh đều mong muốn cái đám cá biệt này làm trễ thời gian học hơn.
Đương nhiên vẫn trừ một số bạn biết lo cho tương lai mình, cố gắng nhồi nhét một số kiến thức ít ỏi kia.
Nhưng mà đó là nguyên chủ, Hạ Hạ sẽ không để cho đám cá biệt này đắc ý khi cô làm đúng theo ý của bọn chúng được.
Hạ Hạ nhún vai: "Cô mới xuất viện không thể phê bình người ta quá nhiều được. Sẽ tổn thọ đó."
Ngay sau đó học sinh cá biệt lớn gan kia bỗng dưng lại đối diện với đôi mắt của Hạ Hạ, không hiểu sau khi đối diện với đôi mắt này gã lại cảm thấy một trận lạnh lẽo ở sau lưng mình, nó chảy dọc theo sóng lưng lan đến tận não bộ.
Lúc này Hạ Hạ lại nói tiếp: "Phạt thì đương nhiên có phạt rồi. Lát nữa giờ giải lao lên văn phòng chép kiểm điểm đi."
Nói xong thì cô liền bắt đầu tiết học, trong lòng đám học trò không mê môn toán này thầm kêu khổ.
Nhưng đồng thời cả lớp học này đều thắc mắc, rõ ràng dung mạo hay ngoại hình đều giống hệt như trước không có bất cứ cái gì thay đổi cả. Nhưng mà vì sao tính cách lại thay đổi một trời một vực như thế? Không lẽ là do nhập viện xong nên tìm ra phương án khác để trị cái bọn cá biệt đó.
Đến giờ giải lao, đàn em của đại ca nhóm cá biệt này sáp lại gần hắn ta hỏi: "Đại ca, anh có thấy cô giáo đó không nay bị làm sao không?"
Tên đại ca này một chút cũng chẳng để ý: "Thì thế nào? Không chừng cô ta nhanh chân né được cái xô nước đó thôi có gì đâu mà ghê gớm."
"Em không có nói cái đó. Cái em nói là bà cô giáo này hôm nay phạt chúng ta có hơi nhẹ thì phải."
Điều này thì tên đại ca đồng ý với tên đàn em mình, có điều hắn ta vẫn khinh thường: "Chẳng qua thì cũng chỉ là viết bản kiểm điểm thôi, còn gọi chúng ta tự đi đến văn phòng. Đúng là gần giống như ông thầy béo của chúng ta rồi."
"Thế đại ca có đi không?"
"Đương nhiên là không đi. Tao đói rồi, chúng ta xuống nhà ăn kiếm cái gì đó để ăn thôi."
Mấy tên đàn em vội vàng theo hắn ta xuống nhà ăn nhưng mà khi vừa bước khỏi tòa nhà học thì đã bị một trận nước không biết từ đâu ra xối từ trên lầu xối xuống làm cho bọn chúng ước cả người.
Tên đại ca lập tức quay đầu lên nhìn quát: "Đứa ngu xuẩn nào làm ra chuyện này thế?"
Nhưng mà trên lầu làm gì có ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.