Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 204: Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy (7)




Sau khi xử lí xong oán linh kia thì cũng đã hơn một giờ đêm, Hạ Hạ về đến nhà thì phát hiện Cố Vân Hàm đang ngồi xổm trước cửa nhà cô.
Hắn co người lại ngồi ở cửa trông vô cùng ủy khuất, cứ như một chú cún bị chủ nhân bỏ rơi không biết đường trở về cũng chẳng biết đi đâu.
Hạ Hạ nhíu mày mở cửa hàng rào ra, đúng vậy trước cửa nhà cô còn có một cái hàng rào cao hơn nữa người. Trời đã khuya như thế bày rồi, đáng ra gia đình của Cố Vân Hàm đã ngủ hết rồi mà hắn vẫn còn ngồi ở đây. Chắc là trốn cha mẹ chạy qua bên đây.
Nghe tiếng mở cửa hàng rào Cố Vân Hàm ngay lập tức ngước lên, thấy Hạ Hạ thì đôi mắt như phát ra ánh sáng vội vàng muốn đứng dậy nhưng nhớ đến tận bây giờ cô mới về nhà thì ngay lập tức không muốn đứng dậy nữa.
Hạ Hạ nhíu mày hỏi: "Em tại sao không ổn nhà? Đêm hôm chạy sang đây để làm gì?"
Cố Vân Hàm có chút tức giận cao giọng nói: "Cô còn biết bây giờ đã là đêm rồi sao? Em còn tưởng cô không về nhà nữa."
Hạ Hạ nhướng mày có chút ngạc nhiên khi boss nhà cô lại cao giọng với cô như thế. Cố Vân Hàm cũng nhận ra bản thân mình có chút thất thố muốn xin lỗi cô nhưng lời xin lỗi lại như bị kẹt ở miệng không thể nào nói ra được.
Rõ ràng lúc nãy hắn chạy qua bên nhà cô nhưng phát hiện cô không có ở nhà, chờ đến tận bây giờ rồi cô mới về đến. Đêm khuya như thế này lỡ gặp chuyện gì thì làm sao?
Rõ ràng hắn đang quan tâm cô nhưng khi nghe cô hỏi như thế nào lại ở đây thì hắn lại muốn tức giận hơn.
Hạ Hạ thở dài nhìn bộ dáng ủy khuất của hắn. Rõ ràng người mới vừa rồi cao giọng với cô trông rất nghênh ngang, rồi bây giờ lại chuyển sang ủy khuất. Hạ Hạ thỏa hiệp: "Được rồi, lần sau cô sẽ không như thế nữa. Em cũng mau về nhà ngủ đi."
Cố Vân Hàm mím môi nói: "Em không về được, cửa nhà bị khóa rồi."
Phòng của Cố Vân Hàm là ở lầu hai, gần cửa sổ của hắn có một cái cây lớn cành cũng tính là khá ổn để leo trèo. Nếu cửa nhà của hắn đã bị khóa thì chỉ còn có một khả năng là hắn từ cửa sổ leo qua cây rồi leo xuống thôi.
"Em đi ra bằng đường nào thì đi vào bằng đường đó đi."
Lúc này Cố Vân Hàm mới đứng lên, chỉ vào chân mình lại ủy khuất nói: "Em ngồi xổm mấy tiếng tê chân rồi không leo được."
Ý tứ chính là em không thể nào về phòng lại được nữa, cô cho em ở nhà cô đi.
Hạ Hạ lại thở dài, xem như hiểu ý của hắn: "Được rồi, em né ra để cô mở cửa."
Nghe cô nói như thế khóe môi của Cố Vân Hàm không tự chủ mà cong lên, hắn rất vui vẻ nhường đường cho cô.
Thật là nếu thấy cô trễ quá không về thì phải mau về nhà chứ sau lại ngồi ở trước cửa đợi lâu như thế?"
Cố Vân Hàm không nói gì chỉ cười cười.
Nhà của Hạ Hạ tuy chỉ có một mình cô sống nhưng mà lại là nhà hai lầu, đây là do nguyên chủ vốn mua để đón cha mẹ cô ấy lên sống cùng nhưng mà lại không còn cơ hội nữa. Khi mà cô ấy muốn chuyển nhà thì cũng không may gặp tai nạn đúng lúc này Hạ Hạ xuyên tới. Cũng vì lí do lười chuyển nhà với lại nhà bây giờ vừa đối diện nhà boss nhà cô đồng thời nhà của nữ chủ nên là Hạ Hạ cũng chẳng chuyển đi đâu nữa.
Bình thường thì cô đều gọi điện dịch vụ vệ sinh đến dọn nên cũng không tính là mất thuận tiện khi một mình cô lại ở căn nhà lớn như thế.
Cố Vân Hàm ngựa quen đường cũ đi lên trên phòng của Hạ Hạ, Hạ Hạ đi tắm xong đi ra thì thấy hắn đã ngoan ngoãn nằm trên giường cô mà ngủ rồi.
Hạ Hạ lắc lắc đầu đi đến nằm một bên còn lại, cô nằm ngửa đối diện với trần nhà trắng xóa, lại nhìn sang Cố Vân Hàm đang nằm ngoan ngoãn kế bên. Đã lên giường cô một lần rồi nên lần này thấy cô không nói gì thì lại tùy ý nằm lên không xin phép như thế. Đúng thật sự là không sợ cô sẽ làm gì hắn.
Hạ Hạ còn nhớ rõ, lần đầu tiên Cố Vân Hàm ở lại nhà cô và ngủ với cô như thế này là lúc nào.
Mấy tháng trước.
Ánh nắng bên ngoài thông qua cửa sổ mà chiếu vào bên trong giường bệnh, một cô gái nằm trên giường bệnh mắt nhắm nghiền lại, tay cô đang truyền dịch nước biển. Trên mặt cũng có vài chỗ băng bó, tay cũng có chắc cô đã gặp chuyện gì đó không may mắn lắm.
Đôi lông mi của cô gái từ từ động đậy, cuối cùng thì đôi mắt kia cũng mở ra. Đó là một đôi con ngươi đen huyền nhìn trông vô cùng tỉnh táo, lại vô cùng sáng, như những ngôi sao trên bầu trời vào đêm kia. Nhìn thật đẹp, cũng thật xa xôi.
Hạ Hạ ngồi vậy, cơn đau mặc dù truyền đến như cô cũng chẳng hó hé gì chỉ là trong lòng không nhịn nổi cảm thán.
Tiểu Hệ Hệ lần này cho cô xuyên vào một nguyên chủ cũng thật là "đặc biệt"!
....
Chuyện là tuii nhìn lại boss rồi sau đó nhìn lại mấy con rể truyện xuyên nhanh còn đang ở bản thảo của tuii thì tuii có chút ba chấm.
Boss thật sự là một nam chính tốt số nhất trong những nam chính sắp tới tuii sẽ đăng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.