Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 152: Liên hoa nhiễm huyết (20)




Hạ Hạ cảm nhận được cảm xúc của nhi quỷ có chút thay đổi, hình như ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Cô thu hồi kiếm dùng tay còn lại xoa đầu Dạ Nhạc: "Ta không trách ngươi, chỉ là nhi quỷ này oán khí cũng đã hơn trăm năm không dễ dàng giúp nó, ta chỉ có thể giúp nó rửa thù cho cha mẹ nó thôi."
Cảm xúc nhi quỷ vì câu nói này của Hạ Hạ lại thay đổi, nếu bây giờ nó còn đôi mắt bình thường thì đã dùng ánh mắt long lanh đầy trông đợi nhìn Hạ Hạ. Đáng tiếc dù có như thế thì Hạ Hạ vẫn chẳng để ý nó, đối với cô boss nhà mình vẫn là dễ thương nhất.
Vạn Cố Trì hỏi: "Ngươi muốn giúp nó bằng cách nào?"
Hạ Hạ thật sự không có một chút kiên nhẫn nào với Vạn Cố Trì, chỉ cần mỗi khi có cô muốn làm gì đó thì y vẫn cứ thích xen vào hỏi này nói nọ làm cô vô cùng phản cảm: "Ta làm thế nào thì mặc kệ ta, chỉ cần ta không giết người cướp của là được. Ngươi mau về chăm sóc đệ tử ngươi đi, đừng có mà làm phiền ta."
Nhi quỷ bây giờ đối với Vạn Cố Trì cũng không còn bao nhiêu hảo cảm, nó hung dữ nói: "Nếu ngươi không đi thì ta sẽ không nói chỗ hai tên khốn nạn đó để cho bọn chúng chết ở cái xó đó luôn."
Hạ Hạ trong lòng giơ cho nhi quỷ một cái like, cô liếc nhìn Vạn Cố Trì: "Còn không mau đi, ngươi không phải lo lắng cho mạng người sao? Không nghe nó nói gì à?"
Vạn Cố Trì mặc dù không muốn nhưng bắt buộc cũng phải đi, Dạ Nhạc hỏi: "Ta có cần đi không?"
Hạ Hạ lại sờ đầu hắn: "Ngươi đi theo ta, ở một mình không an toàn."
Kẻ tóc trắng đó nếu còn muốn tiếp tục bám Dạ Nhạc thì chắc chắn sẽ tranh thủ lúc Dạ Nhạc rời xa cô để làm việc đó, Hạ Hạ không thể yên tâm khi để boss nhà cô một mình được.
Hạ Hạ cùng Dạ Nhạc dưới sự chỉ dẫn của nhi quỷ tìm đến chỗ hai lão nhân gia nơi này bị nhi quỷ nhốt.
Hạ Hạ đi đến kiểm tra nhịp thở của hai người, nhi quỷ bây giờ đang nằm trên vai cô dùng gương mặt đáng sợ đó của nó để sát mặt cô. Nếu là người bình thường đã chẳng ngần ngại mà hất bay con nhi quỷ đáng sợ này ra rồi bỏ chạy, nhưng Hạ Hạ cũng chỉ đẩy cái đầu nó ra: "Phiền quá, chắn tầm mắt ta rồi. Không ngồi yên thì mau cút xuống."
Nhi quỷ trong lòng đầy không phục nó muốn bay sang chỗ Dạ Nhạc nhưng lại bị Hạ Hạ đoán được hành động mà tóm lấy nó, cô nói: "Đừng có mà gấp ghé người của ta, không chừng ta cho ngươi hồn siêu phách tán bây giờ."
Nhi quỷ nhỏ giọng nói bên tai Hạ Hạ: "Ngươi cũng phát hiện nó không bình thường đúng không? Trên người hắn ta có ma khí đó, chẳng phải bọn người tu tiên bọn ngươi không phải rất thù với người ma tộc hay sao? Sao ngươi còn nhận hắn làm đệ tử?"
Hạ Hạ lại đẩy cái mặt của nhi quỷ ra: "Ngươi còn sát lại gần như thế là ta đánh cho ngươi một phát bây giờ, việc ta nhận hắn làm đệ tử là việc của ta, ngươi thắc mắc làm gì!" cô kiểm tra xong lão phu nhân liền tấm tắc nói: "Ngươi cũng thật kiên nhẫn nha, sau khi bắt được hai người rồi mà còn không giết bọn chúng ngay."
Nhi quỷ không tin tưởng nói: "Ngươi còn tiếc khi ta không giết bọn chúng?! Không phải người tu tiên đều rất ghét chuyện này sao? Sao ngươi lại có tư tưởng khác người như thế?"
"Đừng đánh động ta với bọn chúng."
Hạ Hạ vẽ một phù chú rất lạ sau đó lại ểm vào hai lão nhân gia, phù chú này là do năm xưa cô sáng chế ra, tác dụng chẳng qua chỉ làm ảo ảnh khiến cho người bị ểm bùa nằm mơ thấy giấc mơ của người ểm muốn cho họ thấy. Này đối với những người ở thế giới cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi thông dụng chẳng có tác dụng gì, nên cô cũng chẳng để tâm đến nhưng mà bây giờ xem như cũng thông dụng.
Nhi quỷ thắc mắc: "Ngươi cho bọn họ dính bùa gì thế?"
Hạ Hạ đứng dậy: "Ngươi tác quai tác quái như thế chắc hai người họ cũng nghĩ đến khả năng đó rồi ta chỉ có bọn họ cảm giác bị ảo ảnh gặp lại cảnh gai đình ngươi trở về đòi mạng thôi. Ta không thể giết người nhưng cũng có thể để cho bọn chúng tự mình đến quan phủ."
Nhi quỷ gật đầu khâm phục: "Ngươi thật lợi hại."
Cô nhìn Dạ Nhạc nói: "Chúng ta đi thôi."
Dạ Nhạc do dự nhìn nhi quỷ rồi lại nhìn Hạ Hạ ánh mắt cứ di chuyển liên tục, Hạ Hạ buồn cười nói: "Ngươi lại có chuyện gì nữa sao?"
Dạ Nhạc nói: "Sư phụ thật sự không có cách giúp nó sao?"
Hạ Hạ ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Thật ra không phải không có." Cô liếc nhìn nhi quỷ còn tha thiết nằm trên vai mình nói tiếp: "Chẳng qua là phải xem nó muốn hay không?" thật sự không hiểu vai cô có gì hay ho mà con nhi quỷ nhìn khi bám lên rồi lại chẳng muốn xuống nữa, cô cũng lười dùng tay bắt nó dùng gì nó cũng chẳng có trọng lượng để như vậy cũng chẳng sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.