Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 143: Liên hoa nhiễm huyết (11)




Từ trong ảo ảnh tỉnh lại, Dạ Nhạc hốt hoảng vội xuống giường khoác lên mình một cái áo ngoài bào rồi vội chạy sang chỗ của Hạ Hạ.
Lúc hắn vội mở cửa xông vào thì đã thấy Hạ Hạ đã tỉnh ngồi ở trên giường rồi, cô cũng chẳng ngạc nhiên lắm khi thấy hắn.
Ngược lại thì Dạ Nhạc vô cùng hoảng sợ chạy đến ôm chầm lấy cô bất chấp Hạ Hạ đang nằm trên giường mà muốn ôm cô thì một là hắn phải quỳ dưới hai là làm một hành động vô cùng vô lễ đó là quỳ trên giường của cô.
Đương nhiên Dạ Nhạc không thể bay cẫng lên giường để ôm cô được, hắn dùng từ thế quỳ gối kéo Hạ Hạ để ôm cổ cô.
Hạ Hạ vỗ vỗ lên lưng hắn an ủi: "Ta không sao, đừng sợ."
Ngược lại người sợ là cô mới đúng.
Vốn chỉ định nắm mắt sẽ ngủ ngon đến sáng rồi tìm nguyên nhân có tiếng khóc con nít ở nơi này, còn chưa kịp nhắm mắt thì cô đã cảm nhận được có một nguồn ma khí xâm nhập vào nơi này.
Tuy không xác định được nó ở nơi nào nhưng Hạ Hạ cũng tạm đoán được nó chắc hẳn đang muốn tạo mộng cảnh kéo người khác vào trong. Mà trong bốn người thì chỉ có Dạ Nhạc liên quan đế ma tộc thôi, bởi vậy khả năng người bị kéo vào mộng cảnh là Dạ Nhạc rất là cao. Dù gì hắn cũng chính là con trai của ma tôn tiền nhiệm.
Ôm theo tâm tình đó Hạ Hạ cũng muốn cưỡng chế nhập mộng cảnh để tìm Dạ Nhạc, tuy rằng vào mộng cảnh thì mọi thứ giống như đều trao cho kẻ tạo ra mộng cảnh đó quyết định, cũng may là Tử Tinh cùng một số thứ khác ở không gian gắn kết với linh hồn cô có thể sử dụng được. Quả nhiên thông qua lỗ hỏng bất cẩn của hệ thống vẫn có một số thứ rất có ích.
Nếu Tiểu Hệ Hệ mà biết được Hạ Hạ nói như thế thì có thể gạt bỏ thân phận hệ thống mà khóc rồng khóc rắn rồi.
Có điều khi gã tóc trắng đó thấy Tử Tinh thì vẻ mặt có hơi hoảng sợ, giống như những kẻ đã thử uy lực của Tử Tinh mà đâm ra khiếp sợ vậy. Nhưng mà rõ ràng lần này là lần đầu tiên Hạ Hạ gặp hắn ta, với lại cô cũng đâu phải kẻ điên đâu mà hở thấy người nào đáng ghét thì cầm Tử Tinh ra chém người đó.
Gã ta quen Tử Tinh chứ không phải quen dung mạo nguyên chủ, nhưng mà Tử Tinh lại là kiếm của cô. Chẳng lẽ Hạ Hạ quen hắn lúc nào mà cô chẳng nhớ.
Không phải là do nữ chủ trùng sinh rồi đem hiệu ứng bươm bướm kéo nguyên tác sai lệch hết đi?
"Sư phụ... ta có chuyện muốn hỏi?"
Dạ Nhạc tuy trong lòng vô cùng hoảng loạn nhưng mà hắn lại quyết định không nói với Hạ Hạ về việc gã tóc trắng gọi hắn là ma tôn kia.
Hạ Hạ xoa đầu hắn: "Chuyện gì?"
"Tên tóc trắng lúc nãy, hắn là người của ma tộc sao?"
Hạ Hạ cũng không có ý định dấu diếm Dạ Nhạc, cô gật đầu nói: "Ma tộc bây giờ luôn thoát ẩn thoát hiện do trận đấu trăm năm trước giữa thần tiên và ma tộc. Gã ta bỗng dưng xuất hiện chắc hẳn có một thứ gì đó."
Còn là thứ gì ngoài boss nhà cô nữa.
Nghe lời này của Hạ Hạ, trái tim của Dạ Nhạc đập nhanh, trong lòng bỗng dưng có một nỗi sợ vô danh.
"Sư phụ, ma tôn là chức gì của ma giáo vậy?" Hỏi xong câu hỏi này Dạ Nhạc sợ Hạ Hạ cho rằng hắn không chăm chỉ đọc sách nên mới không biết, hắn vội vàng giải thích: "Không phải đệ tử không đọc sách, chỉ là chưa đọc quyển sách nào có ghi về hai chữ ma tôn này."
Hạ Hạ thở dài trong lòng, boss nhà cô ở thế giới này sau mà lại tự ti hay lo sợ thế chứ. Cô nói: "Không cần hoảng, sách ở tàng thư các rất nhiều, ngươi chưa đọc hết cũng chẳng có gì lạ."
"Ma tôn là chức vụ cao nhất trong ma giới, là một ma tộc mạnh nhất trong tất cả các ma tộc. Ma giới không phân biệt dòng máu truyền đời này sang đời khác hay truyền chức vụ ma tôn có phải là con ma tôn tiền nhiệm hay không. Chỉ cần là kẻ mạnh thì tất cả các ma tộc đều ủng hộ kẻ đó lên làm ma tôn."
"Tuy nhiên cũng đâu dễ như thế, điều kiện muốn đổi ma tôn là phải đánh thắng kẻ đang làm ma tôn lúc đó. Còn nếu không thắng thì phải chờ ma tôn đời tiếp theo chính là con của ma tôn. Cái đó thì giống như truyền chức trưởng môn lại cho con trai của trưởng môn hiện giờ vậy."
Dạ Nhạc nghe như thế trong lòng bỗng dưng cảm thấy thế giới thật kỳ diệu, vốn hôm trước hắn còn là người bình thường vậy mà chỉ qua một hôm hắn bỗng dưng lại biết thân phận mình là con trai của ma tôn.
Nhưng mà ông của hắn nuôi hắn từ khi hắn còn rất nhỏ rồi, không có khả năng hắn vừa ra đời thì đã được cha mình truyền chức ma tôn lại cho được. Với lại ánh mắt của kẻ lúc nãy rõ ràng trong rất thân quen hắn, giống như hắn chính là chủ nhân của kẻ đó rất lâu rất lâu rồi vậy.
Một thân phận tưởng chừng như vô cùng bất khả thi xuất hiện trong đầu Dạ Nhạc.
Hắn bỗng dưng nghĩ, có khả năng hắn chính là kiếp sau của ma tôn.
Ma tôn trăm năm trước đấu với thần tiên bại trận chết đi sau đó chuyển kiếp thành chính hắn bây giờ.
Sắc mặt của Dạ Nhạc bỗng không còn chút huyết sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.