Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 122: Xin chào, vampire đại vương của ta (12)




Đêm hôm khuya khoắt, Hạ Hạ bực nhọc nằm ở một khu trọ gần nhà cũ. Vì phước của boss nhà cô nên cô phải đi ở trọ đây này.
Vốn đang nằm, cơn buồn ngủ sắp ập đến bỗng nhiên cửa sổ phòng Hạ Hạ mở toang ra.
Cô hiện tại đang ở lầu hai, cửa sổ trước khi cô lên giường đã được đóng kĩ càng rồi không thể nào có việc bị gió thổi bay được.
Monster cũng không thể bay lên lầu hai, nó cũng không thể làm được những việc như mở cửa sổ được. Con người càng không thể mở cửa sổ ở lầu hai được. Vậy chỉ có thể là vampire!
Hạ Hạ giơ tay xuống phía gầm giường, muốn lấy thanh kiếm bạc của cô được dấu ở phía dưới.
Vampire trong bóng tối như phát hiện động tĩnh cực nhỏ của cô, vampire nhanh chống chạy đến nắm lấy tay cô. Hạ Hạ trong bóng tối nhíu mày, ngồi bậc dậy. Tay trái nắm chặt tay tên vampire, cô lợi dụng sức mạnh của khoa học công nghệ dùng sức kéo. Sức mạnh của cánh tay trái được cấy ghép hơn gấp năm lần người bình thường, tên vampire bị kéo té sắp xuống đè lên Hạ Hạ đang ngồi bậc dậy.
Vampire vừa đè lên người cô, ánh mắt đỏ của hắn xuyên qua bóng tối nhìn người trước mặt. Bỗng nhiên Hạ Hạ lật người, vị trí của hai người đảo lộn.
Cô dùng cò trỏ đặt ngay cổ hắn, chân khoác lấy chân hắn, Hạ Hạ nhờ ánh sáng của ánh trăng nhìn chằm chằm người phía dưới thân mình.
"Anh cũng thật giỏi khi còn dám quay tìm tôi."
Lục Ngạn nhìn cô cam chịu không nói gì, cô chắc hẳn là giận khi hắn bỏ trốn đi.
Nhưng mà... Lục Ngạn lật người trở mình đè lại Hạ Hạ, còn chưa để Hạ Hạ kịp làm gì thì hắn đã cuối đầu.
Hạ Hạ nhướng mày.
Boss nhà cô hôm nay sao chủ động thế? Không phải mới sáng còn ngượng ngùng e ngại hay sao?
Lục Ngạn nhẹ cắn một cái trên môi cô, hắn hỏi: "Em đi giết hắn ta rồi."
Hạ Hạ trong lòng vẫn không nguôi ngoai lửa giận Lục Ngạn dám trốn ra khỏi nhà, cho dù có an ủi như thế cũng chẳng được.
Bởi vậy nên Hạ Hạ không khách khí nói: "Ha, vampire tôi giết rất nhiều không biết anh đang hỏi người nào."
Lục Ngạn không thích thái độ này của cô, nhéo eo cô một cái, hắn còn không hài lòng cắn lên môi cô.
"Tên hôm nay chiều em giết."
"Anh biết rồi còn hỏi tôi."
"Chẳng qua là muốn xác nhận thôi."
Lục Ngạn cứ nghĩ rằng cô gái này nói những lời kia với hắn chẳng qua là cái cớ của cô thôi, có lẽ cô đang có ý định làm gì đó lợi dụng hắn để thực hiện nhưng mà những lời hôm nay cô nói cùng tên kia hay hành động của cô đều thể hiện tình cảm của mình. Mặc dù chẳng phải quá rõ ràng.
Hạ Hạ muốn lật người nhưng Lục Ngạn đã nhìn thấu ý định của cô hắn càng kìm chặt lại cơ thể người dưới thân, bỗng nhiên Lục Ngạn trầm giọng quát khẽ: "Nằm im."
Hạ Hạ cũng phát hiện có gì đó không đúng, cô nhìn tay mình bị Lục Ngạn nắm chặt rồi nhướng mày nhìn hắn ý bảo hắn buông tay cô ra. Lục Ngạn do dự một chút mới bỏ tay ra, Hạ Hạ thò tay xuống gầm giường lấy thanh kiếm bạc của mình.
Cô nhìn tình trạng của mình bất đắc dĩ nói: "Anh đứng dậy để tôi còn xử tên khách không mời mà tới phá giấc ngủ của tôi chứ."
Hạ Hạ cứ tưởng Lục Ngạn đến tìm mình để nói về vụ cô giết tên vampire chiều nay thôi chứ, không ngờ lại có một tên khác đang có ý định đánh lén cô.
Lục Ngạn bò dậy, Hạ Hạ cũng nhanh chống khoác lên cái áo khoác đen của mình. Lúc đi ngủ cô mặc tương đối đơn giản chỉ một cái áo thun rộng cùng cái quần đen ngắn đến đùi, bộ dạng này đi đánh nhau đúng thật không dám nhìn thẳng, có cái áo khoác này ít ra còn giữ hình tượng thêm một chút.
Tên bên ngoài từ từ mở cửa nhẹ định vào, cứ ngỡ bên trong sẽ là một căn phòng tối im lặng chỉ có tiếng hít thở đều của người trên giường ai ngờ đối diện với chính bản thân mình lại là người vốn tưởng đã ngủ yên bây giờ lại ngồi trên giường với một tư thế tùy ý còn cầm cả một thanh kiếm.
Hạ Hạ cười nữa miệng: "Bên ngoài chắc lạnh lắm nhỉ? Chết rồi sẽ không lạnh đâu."
...
Keng, keng, rầm.
Tiếng của hai thanh kiếm kim loại va chạm vào nhau cùng tiếng đổ vỡ do kiếm khí của cả hai thanh kiếm làm cho căn phòng trọ chật hẹp lại rộng lên do bị cắt mất.
Cảm thấy không gian quá nhỏ hai kẻ gây ra việc này lập tức chuyển sân đấu sang bên ngoài.
Lục Ngạn đang lơ lửng trên không vừa quan sát trận đấu vừa nhìn căn phòng trọ bị đổ vỡ kia.
Hắn thầm nghĩ: "Hết căn nhà rồi đến căn phòng trọ này cô ấy đủ tiền để trả không nhỉ?"
...
Tiểu kịch trường:
Lục Ngạn: Em có đủ tiền để bồi thượng cùng xây lại ngôi nhà mình không? Nếu không có...
Hắn còn chưa nói hết thì Hạ Hạ đã mở giao diện đưa cho hắn xem.
Lục Ngạn: ....
Bảo sao nhà cô trong hệt như nhà tù vampire đến thế. Rốt cuộc cô giàu đến bao nhiêu vậy?
Tác giả: Tiểu Hạ, bao nuôi ta đi!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.