[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 73:




Editor: Ngạn Tịnh.
Rất nhanh liền đến tòa soạn báo, Lục Nhất Lan vừa định mở cửa xe bước xuống, liền nghe thấy Diệp Hàn An nói một câu, “Em không thể phỏng vấn tin nhận phong, vậy có hứng thú phỏng vấn anh không?”
“A...”
“Làm cho anh một bài viết đi.” Diệp Hàn An lặp lại lần nữa, “Anh muốn chuyển đơn vị làm việc, cũng cần một truyền thông thích thông báo cho mọi người.”
“Ạch----“
“Đây có tính là quan hệ bám váy không nha.” Lục Nhất Lan cười, “Phỏng vấn bạn trai của chính mình, luôn cảm giác quái quái.”
Hai chữ bạn trai từ miệng cô nhảy ra, ánh mắt Diệp Hàn An sáng ngời, rồi mới dùng sức lắc đầu, “Sao có thể, quan hệ của chúng ta không phải là quan hệ bám váy! Hiểu chứ?”
Lúc anh nói chuyện đuôi mắt nhẹ cong, lúc cầu người hai mắt lấp lánh, quả thực cực kỳ đáng yêu. Lục Nhất Lan cười nói, “Vậy được nha, chỉ là không biết phỏng vấn anh, thân phận của em có đủ hay không.”
“Đủ.” Trong lòng Diệp Hàn An còn bổ sung thêm một câu, ‘Là em, cũng chỉ có thể là em.’.
Tâm tình lâng lâng, anh xuống xe mở cửa xe cho Lục Nhất Lan, “Em an tâm đi làm đi, chuyện phỏng vấn, anh trực tiếp tìm chủ biên của em là được.”
“Anh cũng vậy, đi quân khu cẩn thận một chút, còn có, nhớ giao tiền điện thoại đó.”
“Được.” Nhớ tới bản thân thiếu phí nháo ra trò cười, lỗ tai Diệp Hàn An có chút ửng đỏ. Nhìn bóng dáng ai kia dần dần biến mắt khỏi tầm mắt... Thật không nỡ.
Trước giao tiền điện thoại, lại gọi điện thoại, rồi mới đi làm.
Lục Nhất Lan nhận thấy biểu tình cùng thái độ của chủ biên có chút mờ ám, thật dở khóc dở cười. Diệp Hàn An ra tay rất nhanh, nhìn chủ biên như vậy, cô cảm thấy thật lo lắng. (Chuẩn!)
“Khụ khụ.” Chủ biên hắng giọng, ngẩng đầu, “Tư Tư à, tôi hỏi cô một chút, cô cùng với vị thủ trưởng kia, rốt cuộc là quan hệ gì vậy?”
“Chủ biên...” Vẻ mặt cô cực kỳ thẹn thùng, người đối diện tự động não bổ ra cả một quyển tiểu thuyết dài tám ngàn trang.
Chủ biên khụ khụ hai tiếng, “Lần này ấy, trong tay vị chủ biên kia có một tin tức muốn đưa cho chúng ta, anh ta chỉ định cô tới phỏng vấn, cho nên----“
“Tôi biết rồi.” Lục Nhất Lan cúi chào, “Tôi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của tổ chức.”
“Được.” Lúc trước sao chủ biên lại không phát hiện Lục Nhất Lan không chỉ bình tĩnh, còn rất trung nhị nhỉ =_= lắc đầu, “Cô xuống trước đi, chờ định ra ngày phỏng vấn cụ thể, tôi lại liên hệ với cô.”
Có chút vui sướng bước ra văn phòng, Lục Nhất Lan gửi một tin nhắn cho Diệp Hàn An, “Anh làm việc hiệu suất cao thật đó.”
“(☉v☉).” Lần đầu tiên anh nhắn một cái biểu tự, thiếu chút nữa chọc Lục Nhất Lan cười muốn điên cmnl.
Thật sự tưởng tượng không ra, người bên kia cap hơn 1m8, sao có thể bày ra cái mặt thẹn thùng đáng yêu như vậy được. Khụ khụ hai tiếng, cô lại nhắn một câu, “Anh thật đáng yêu.”
Tiếp theo ngoài dự đoán, Diệp Hàn An ném cho Lục Nhất Lan một câu, “Tư Tư, anh cầu em một việc em sẽ đồng ý chứ?”
“Gì vậy?”
“Gần đây em có muốn đến bên quân khu này tham quan khoông?” Diệp Hoài An mang theo 180% hoài mong, lẳng lặng tung ra những câu này, “Gần đây chúng ta còn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, ngọt ngọt ngào ngào sẽ có trợ giúp cho sự phát triển tình cảm của chúng ta.”
“...”
“Anh thấy mấy lời này ở đây vậy?” Lục Nhất Lan trợn trắng mắt, lời này cũng công thức hóa quá không thành ý rồi?!
“Em tới bên cạnh anh, anh liền nói cho em biết.”
“Phụt.”
Lục Nhất Lan nổi hứng trêu ác, “Làm sao bây giờ, em bỗng nhiên không muốn biết anh thấy nó ở đâu nữa.”
“!”
Diệp Hàn An ngoài miệng bình tĩnh, trên thực tế đã cực kỳ bực bội ném cuốn sách 1000 cách trêu gái xuống, sách rác rưởi, vô dụng!
“Tư Tư...”
Anh gọi một tiếng cực kỳ lưu luyến, ủy khuất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.