Editor: Ngạn Tịnh.
Cốt truyện phát triển, trên cơ bản đều nằm trong phạm vi khống chế.
Vòng đi vòng lại, Lục Nhất Lan 20 tuổi.
Cô ở trên lĩnh vực âm nhạc biểu hiện ra một loại thiên phú kinh người, sau đó được học viện âm nhạc Kinh Đô chọn trúng.
Nhưng khoảng cách giữa Lục Nhất Lan và Hoắc Nịnh, vẫn là rất xa.
Cùng năm, Hoắc Nịnh 21 tuổi, mới từ nước ngoài trở về, anh ở nước ngoài làm ra một mảnh thành tích, khiến cho tất cả cổ đông, liếc mắt mà nhìn.
*
Nhà ăn học viện âm nhạc.
Sáng lập dựa trên cờ hiệu kết hợp giữa âm nhạc và mỹ thực, địa điểm chính là ở dưới tòa nhà Hoắc thị, cho nên nơi này cũng bị xưng là hoa viên sau nhà của Hoắc gia.
Lục Nhất Lan ngồi trên ghế sau cây đàn dương cầm, đàn một khúc dương cầm chậm rãi nhẹ nhàng.
Ánh mắt củ cô, không dừng trên đàn dương cầm, mà ngừng ở---
Chỗ ngồi bên phía cửa sổ kia.
Hoắc Nịnh mặc một thân tây trang thẳng tắp, tóc cắt tỉa không chút cẩu thả, con ngươi màu xanh lục mang theo vài phần tùy tính.
Đối diện anh là một người phụ nữ mặc váy hai dây, mặt có chút đỏ.
Thật đẹp trai!
Tuy rằng nói là xem mắt để liên hôn thương nghiệp với Hoắc gia, nhưng không ai nói cho cô biết, Hoắc Nịnh kia, lại đẹp trai tới trình độ này...
Qủa thật là một người đàn ông đẹp như thiên thần.
Con ngươi đẹp đẽ như tinh linh kia---
"Hoắc tiên sinh."
Giọng nói của cô mang theo ý cười và lấy lòng, Hoắc Nịnh rất bình tĩnh tiếp tục rót trà, động tác không bởi vì lời của đối phương mà dừng lại chút nào.
Sau đó người phụ nữ vẫn luôn gọi anh.
Sau đó nữa, Hoắc Nịnh vẫn luôn không cúi đầu.
Mãi đến khi người phụ nữ không nhịn được, lôi kéo Hoắc Nịnh một chút, anh mới nghi hoặc ngẩng đầu, "Lý tiểu thư, có chuyện gì sao?"
"Anh, tôi gọi anh rất nhiều lần, sao anh không để ý tới tôi?"
"Cái gì, Lý tiểu thư, cô đang nói gì?"
Vị tiểu thư mặc váy hai dây này bỗng nhiên phát hiện một việc, "Anh không nghe được?"
Đôi lông mày xinh đẹp của Hoắc Nịnh nhăn lại, "Ngại quá, lý tiểu thư, rốt cuộc cô đang nói gì vậy?"
"..."
Nhìn sắc mặt người đối diện ngày càng khó coi, Hoắc Nịnh mới bắt đầu thong thả ung dung giải thích.
"Ngại quá Lý tiểu thư, tôi là một người tàn tật." Khóe môi Hoắc Nịnh hơi cong lên, "Mười mấy năm trước lỗ tai có tật, hoàn toàn không nghe được cô đang nói cái gì, bằng không, cô muốn nói cái gì, cứ viết lại trên tờ giấy này đi."
Lý tiểu thư: "..."
Viết trên giấy?
Chòi má! Cô tưởng tượng đến, tương lai có thể phải đối mặt với người điếc! Sau đó mỗi lần giao lưu, có lẽ tất cả đều phải dựa vào một tờ giấy, cô thật sự có chút chịu không nổi.
"Hoắc tiên sinh."
"Tiểu thư, cô đang nói gì, tôi nghe không được."
"..."
Lý tiểu thư bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu.
Cô tốt xấu gì cũng chỉ mới 20, gia thế không thể gọi là đứng đầu, cũng không phải kém, ngày thường đều được người cung phụng như công chúa nhỏ, sống vui vui vẻ vẻ, lớn lên cũng không thua kém ai, dáng người cũng tốt.
Dựa vào cái gì! Hoắc gia lại phái một kẻ điếc tới xem mắt với cô chứ? Khinh thường cô sao?
Một cổ lửa giận không tê kia khiến cô mỉm cười cầm lấy giấy bút, sau đó dứt khoát viết lên trên đó năm chữ, "Chúng ta không thích hợp!"
Hoắc Nịnh liếc mắt một cái, "Vậy bây giờ Lý tiểu thư còn muốn tiếp tục dùng cơm không?"
"!"
Dùng dùng dùng, dùng em gái anh!"
"Không cần!"
Bóng dáng xinh đẹp càng ngày càng xa, Hoắc Nịnh rũ mắt, lông mi thật dài che lại lạnh lẽo trong mắt anh.
Hoắc gia, thật đúng là càng ngày càng muốn khống chế anh.
Nhưng là---
Hoắc Nịnh anh là người gì, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào nhúng chàm vị trí bên cạnh này.
Vợ của anh, chỉ có một.
Bỗng nhiên liếc thấy móc khóa hình quả táo bên trong bóp tiền, mặt mày Hoắc Nịnh nhịn không được trở nên dịu dàng, dã 6 năm rồi.
Công chúa nhỏ của anh, có còn nhớ rõ anh hay không.
Bởi vì sợ Hoắc gia theo dõi, anh cũng không tiện giành ra chút thời gian ra ngoài tìm Lục Nhất Lan, sợ sẽ mang tới phiền toái cho cô.
Hoắc Nịnh không biết, người trong lòng anh luôn mong nhớ, đang nhìn anh.