[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 167:




Editor: Ngạn Tịnh.
“Từ rất sớm đã biết đến rồi...” Hoàng Hậu dừng một chút, “Nó nói, rất nhanh liền sẽ trở về, bảo con đừng sợ.”
Trên thực tế, cô căn bản không có sợ có được không!
Lục Nhất Lan trợn trắng mắt, liền nằm lên giường đi ngủ.
Nhưng.
Cô nghĩ tới vô số cách Quân Tử Ngọc xuất hiện, cùng nơi có thể xuất hiện. Hoặc là mang theo Thiên quân vạn mã lao nhanh mà đến, vây thành nói, Quân Tử An! Ngươi thoái vị hay không!
Hoặc là trực tiếp hơn, cửa thành mở rộng, văn võ bá quan trực tiếp đón chào, trực tiếp xem nhẹ con hàng Quân Tử An kia.
Nhưng là, sự thật là thế này.
Ngày đó rất bình thường.
Đại khái là ngày 21 bị cấm túc, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng nhạc, hơn nữa tiếng nhạc này còn rất quen thuộc, rất quen thuộc.
Hoàng Hậu cực kỳ quen thuộc.
“Đây là tiếng nhac... Nghênh đón Thái Hậu.”
“Ừm?”
Nghênh đón Thái Hậu?
Cung điện Gia Hoàng Qúy phi không phải ở nơi này, nơi này, có hoàng tử phi tử, cũng chỉ có một mình Hoàng Hậu, nếu đây là dùng để nghênh đón Thái Hậu, vậy chuyện này, cũng rất rõ ràng.
Người kia, trở lại rồi.
Trở về đột nhiên không chút phòng ngừa, sau khi trở về, dường như liền biến thành Hoàng Đế.
Không chờ hai người đoán ra chút gì, bên ngoài phòng truyền đến một giọng nói lảnh lót, chói tai.
“Cung nghênh Hiếu Nhan Thái Hậu!”
“Bộp bộp bộp bộp ~”
“Thái Hậu Thiên tuế Thiên tuế Thiên Thiên tuế.” Giọng nói hết đợt này tới đợt khác, trong vườn mai nho nhỏ, dường như tất cả đều là người.
Lục Nhất Lan vừa từ giường ngồi dậy, liền thấy cửa mở, ánh sáng rất sáng, Hoàng Hậu bị chủ dẫn, từng bước một đi ra ngoài.
Bên ngoài càng rầm rộ tiếng dập đầu, Lục Nhất Lan vừa mới tỉnh ngủ, còn có chút ngây ngốc.
Bỗng nhiên, trước mặt xuất hiện một người, chặn ánh sáng của cô.
Bóng dáng rất cao lớn, Lục Nhất Lan theo bản năng, lại đột nhiên bị ôm lấy.
Cái ôm của đối phương, cực kỳ ấm áp, dày rộng.
“Ta đã trở về.”
Quân Tử Ngọc.
“Ta biết là đệ...”
Tiếng cười trầm thấp có từ tính quanh quẩn bên tai, người nọ chậm rãi cúi đầu.
Một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai bỗng nhiên phóng lớn, không mấy cô gái có thể chống cự lại, Lục Nhất Lan theo bản năng lùi về sau một chút, sau đó cổ quang vinh ‘rắc’ một tiếng.
“Shh!”
Một đôi tay to bỗng ngưng ngừng sau đầu cô, “Sao lại không cẩn thận như vậy.”
Trong giọng nói này còn có chút ngạo kiều nho nhỏ, một chút nhỏ trách cứ, nhưng càng nhiều thêm chính là quan tâm cùng... Ái muội.
Ái muội.
Đáng sợ.
“Đệ----“
“Có chuyện gì sao?” Quân Tử Ngọc cảm thấy tỷ tỷ như vậy dường như có chút kỳ quái, sau đó hắn thuận thế ngồi ở trên giường, “Lâu rồi không gặp, người không nhớ ta sao?”
Không thể nói là thiếu niên, đây là một... Thiếu niên lớn.
Mắt ướt dầm dề, lại còn bán manh(*), giả vờ đáng yêu, Lục Nhất Lan tỏ vẻ, “Ta, nhớ đệ mà.”
(*) Tỏ ra đáng yêu.
“Vậy sao người lại không để ý tới ta, cũng không kích động.”
Đối mặt với lời nói của hắn, Lục Nhất Lan cười cười, “Không kích động ấy à, bởi vì ta biết sớm muộn gì đệ cũng sẽ đến.”
Quân Tử Ngọc: “!”
Ấm áp từ trong lòng hướng lên trên, đốt nóng một trái tim người.
“Đúng vậy, sớm hay muộn ta cũng sẽ đến.”
Nơi có nàng, sẽ có hắn.
Nam nhân đứng lên, “Ta muốn ra bên ngoài đọc Thánh chỉ, hoàng... Tỷ, buổi tối ta tới tìm người.”
“...”
Buổi tối gặp?
Lời này sao lại kỳ kỳ quái quái như vậy.
Dưới bất đắc dĩ cùng các loại mâu thuẫn, Lục Nhất Lan trốn lại trong chăn, đầu óc có chút muốn ngất đi.
Cô lại có loại cảm giác này, Quân Tử Ngọc, dường như... Thích cô.
Shhh.
Không tốt lắm.
Mục tiêu của cô là dưỡng thành một đứa em trai, không phải nuôi ra một ông chồng nuôi từ nhỏ đâu mà.
Ngày trôi qua rất nhanh, Quân Tử Ngọc rất kích động tới bên này, lại phát hiện Lục Nhất Lan ngủ rồi.
Đúng vậy, ngủ rồi.
Nàng thật đẹp, hắn nhìn----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.