[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 163:




Editor: Ngạn Tịnh.
Vì sao mười năm nay, hắn đều mắt mù cho rằng ‘ca ca’ là một nam nhân chứ.
Kia rõ ràng, là một nữ tử.
Một nữ tử tẫn thái cực nghiên.
Sau khi Lục Nhất Lan đi ra, Quân Tử Ngọc phát hiện càng nhiều điểm không ổn, ví như giọng nói, lại ví như thói quen, còn rất nhiều rất nhiều thứ, đều không phải nam nhân nên có.
“Hoàng huynh.”
“Ừ, Tử Ngọc, hôm nay đệ có chút kỳ quái.” Lục Nhất Lan cong môi, “Có phải ở trong cung gặp chuyện gì không vui không?”
“Không có, ta ở trong cung rất tốt.” Hắn gật gật đầu, “Chỉ là có chút mê mang, gần đây Giang Nam gặp thiên tai, Hoàng Thượng muốn phái ta ra ngoài cứu tế.”
“Phái đệ ra ngoài cứu tế?”
Đây chính là chuyện khổ sai, lại còn có chút uy hiếp đến tính mạng, nhưng từ điểm thu phục lòng dân mà nói, đích xác xem như chuyện tốt.
Có chút rối rắm, Lục Nhất Lan cũng đang đắn đo.
Quân Tử Ngọc thừa dịp thời gian này, tham lam nhìn mặt cô, phảng phất như cá cạn khát vọng nước rất lâu, thật lâu, Lục Nhất Lan cúi đầu, hắn cũng cúi đầu.
“Xem thời cơ, lại quyết định có đi hay không, đệ hẳn là có thể phân biệt...”
“Ta đã biết.”
Nói chính sự xong, ngày xưa đều là do Quân Tử Ngọc khơi mào đề tài, sau đó lại tiếp tục nói. Hôm nay, Quân Tử Ngọc thẹn thùng rất nhiều, cho nên quanh quẩn giữa hai người, cơ hồ đều là trầm mặc.
Bỗng nhiên, Quân Tử Ngọc nói, “Hoàng huynh, ta rất nhớ huynh.”
“Hử?”
Một nam nhân mười lăm tuổi, đã bắt đầu mưu quyền đoạt vị còn có thể nói ra loại lời nói này, Lục Nhất Lan nở nụ cười, “Nhớ ta?”
“Hoàng huynh vẫn luôn ở nơi này, muốn đến, vậy trực tiếp đến gặp là được.”
Trong phủ Ninh Vương cũng có một mảnh vườn hoa nhỏ, nơi này cũng có rừng mai, tuy rằng quy mô không lớn bằng hoàng cung, nhưng cũng có vài phần tư vị. Quân Tử Ngọc nhớ tới mòn quà mà mình từng tặng cho hoàng huynh kia, liền hỏi: “Ca ca, trong phủ của huynh có đàn không?”
“Có nha, có chuyện gì sao?”
“Huynh tới đánh đàn, ta tới múa kiếm đi.”
“Ạch, được.”
Tiếng đàn hòa lẫn tiếng gió tuyết, rừng mai, phảng phất động chứa tinh linh, có bông tuyết nhỏ, cũng không phải chuyện lớn gì, Quân Tử Ngọc cầm nhuyễn kiếm(*) đứng bên ngoài trường đình, bay múa, rơi xuống đất, xoay tròn, bạch y nhẹ nhàng đích xác thoáng như trích tiên.
(*) Kiếm dẻo, kiếm mềm.
Khí chất cùng tỏa sáng như vậy, quả thật muốn lóe mù mắt chó của Lục Nhất Lan.
Nhịn không được xứng tiếng ca với đoạn múa kiếm này, Lục Nhất Lan nhẹ nhàng ngâm nga lên, người trước mắt múa càng thêm ra sức, nhảy càng tốt. Một khúc xong, Quân Tử Ngọc nhảy xong lập tức chạy tới trước mặt Lục Nhất Lan.
Cô ôm đàn đứng lên, Quân Tử Ngọc liền ôm lấy cô lẫn đàn.
Tư thế này, dị thường quái dị.
Hơn nữa, Quân Tử Ngọc còn cọ cọ Lục Nhất Lan, cái ôm nhẹ nhàng, lực cọ nhẹ nhàng, làm người có cảm giác một loại động vật thể hình lớn họ mèo, đáng yêu đến lòng người đều tan.
“Ca ca.”
“Hả?”
“Ta tất nhiên, hộ người chu toàn.”
Không rõ đứa nhỏ này sao lại nói tới mấy chuyện này, Lục Nhất Lan thấy hắn cúi đầu, liền trực tiếp nhéo lên má hắn một cái, “Ta tin đệ.”
Lúc tới là buổi sáng, lúc đi là giữa trưa, không ở lại ăn cơm.
Ám Nhất đi bên cạnh Quân Tử Ngọc, cảm thấy bầu không khí này dường như có chút kỳ quái.
Cuối cùng.
Y ở trong không khí, nghe được một tiếng than.
“Ta dường như đã yêu một người không thể yêu.”
“Ta...” Ca ca, tỷ tỷ.
“Đi thôi.”
Yêu thì yêu.
Nói vô cùng đơn giản, chỉ là tâm lại loạn.
Đây, không gọi là lưỡng tình tương duyệt, không phải một tình yêu được người tán dương, đây là loạn luân, người đời phỉ nhổ.
Tay nắm thật chặt.
“Ám Nhất, tối nay, cho Ngũ hoàng tử một cái giáo huấn.”
Quân Tử An đáng thương, cứ như thế trở thành một... Cái túi trút giận cùng người chịu tội thay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.