[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 159:




Editor: Ngạn Tịnh.
Rất rõ ràng, Lục Nhất Lan đây là tự làm thấp mình, tạo thế cho Quân Tử Ngọc.
Được, ông không hài lòng ta cũng được, nhưng nơi này còn có sẵn một Thập Nhất hoàng tử, ông cũng nên vừa lòng rồi chứ.
Quân Tử Ngọc có chút kinh ngạc.
Hắn nghĩ ngày hôm nay sẽ đến, nhưng chư từng nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy, hơn nữa còn oanh oanh liệt liệt như thế.
Toàn bộ bữa tiệc sinh nhật của Lục Nhất Lan, đều biến thành một trò khôi hài từ đầu tới đuôi.
Chân trước y vừa về cung Thái Tử, chân sau liền nhận được thánh chỉ của Hoàng Thượng.
Đại hoàng tử Quân Tử Ý, nhậm Thái Tử mười năm nay, biểu hiện bình thường, thật sự có làm chuyện lớn, nay phong Ninh Vương, tước vị Thái Tử.
Ừm.
Biến thành Ninh Vương, phủ đệ cũng nằm ngoài cung.
Vị Thái Tử già 22 tuổi này, trong lời đồn đãi ở bên ngoài, chỉ còn hai chữ thê thảm.
Nhưng, tẩm cung Quân Tử Ngọc.
Đồ ăn đầy bàn dài, Quân Tử Ngọc rót cho Lục Nhất Lan một chén rượu, “Ca ca, uống.”
“Không uống rượu.” Lục Nhất Lan lắc đầu, ‘Lần trước uống say...” Thiếu chút nữa xấu hổ rồi.
Nghe thấy chuyện này, Quân Tử Ngọc cũng nhớ tới lúc hai người chung chăn gối lần trước, lỗ tai hắn không nhịn được đỏ lên, mặt cũng có chút nóng, “Cái này là rượu trái cây, sẽ không uống say.”
“Rượu trái cây à?” Vậy không sao, Lục Nhất Lan thở dài, sau đó mới rất thỏa mãn uống một ngụm rượu, gắp một đũa đồ ăn, “Vừa rồi vẫn chưa ăn no.”
“Vừa rồi nhiều người quá ồn ào.”
Lục Nhất Lan ừm ừm hai tiếng, “Bắt đầu từ ngày mai, ta phải đến Trường phố.”
Vừa rồi còn trong bầu không khí vui vẻ, đến giờ phút này, liền hoàn toàn cứng đờ, “Trường phố?”
“Phủ đệ mới của ta ở nơi đó.”
Máu toàn thân của Quân Tử Ngọc phảng phất đều đóng băng chỉ trong nháy mắt, phủ đệ mới! Đúng vậy, nếu ca ca không còn là Thái Tử nữa, vậy Vương gia 22 tuổi có phong hào nên rời đi hoàng cung.
Nắm tay nắm chặt.
“Huynh phải đi.”
“Đúng vậy.” Không ra nghe dày đặc áp lực trong giọng nói của Quân Tử Ngọc, Lục Nhất Lan kéo tay Quân Tử Ngọc, “Trong hoàng cung, chỉ có mình đệ ở nơi này.”
Nồng đậm quan tâm nở rộ, Lục Nhất Lan buông chén đũa đứng lên, dịu dàng, “Ta tin tưởng đệ đã biến thành một người có thể tự mình đảm đương một vùng, đúng không, Tử Ngọc?”
“Đúng.”
“Ca ca, huynh yên tâm.”
Chỉ có giết chết Quân Tử An, chỉ có Hoàng Đế chết, hắn trở thành Hoàng Đế, mới có thể đón ca ca về, sao hắn có thể không nghiêm túc, không nỗ lực?
Nói xong chuyện này, đề tài lại chuyển tới chuyện tứ hôn.
“Lần này, ý tứ của Hoàng Thượng đã rất rõ ràng, cưới, bên cạnh thêm một tên gian tế, không cưới, liền phải tước vị Thái Tử, Tử Ngọc, lập trường của ông ta đã rất rõ ràng.”
“Hửm?”
Lục Nhất Lan cúi người, nhẹ nhàng dán môi bên tai Quân Tử Ngọc, “Sợ giết cha sao?”
“...”
Hơi thở mềm ấm nổ tung bên tai, cả người Quân Tử Ngọc đều ngây ngẩn, cảm giác rất cứng đờ, rất kỳ diệu, thậm chí có một ngọn lửa đang tàn sát bừa bãi, hắn nắm lấy cổ áo của mình.
Lục Nhất Lan cho rằng hắn bị dọa sợ, chợt vỗ vỗ mặt hắn, “Người làm chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết, Hoàng Đế coi thường chúng ta, chúng ta cũng---”
“Ta biết.”
Quân Tử Ngọc gật đầu như giã tỏi, “Ta sẽ.”
Giết cha?
So sánh với ca ca, cha, đó là cái rắm gì.
Tường lung lay mọi người cùng đẩy. Ngày hôm sau lúc Lục Nhất Lan đi, chỉ có một mình Quân Tử Ngọc đến tiễn đưa.
“Hoàng huynh, ngày nào đó, ta sẽ dùng lễ quý nhất, nghênh đón huynh trở về.”
“Ta chờ.”
Áo khoác phết đất, người nọ từng bước một đi xa, Quân Tử Ngọc nghiêng đầu, “Phái người bảo vệ tốt Thái Tử.”
“Vâng.”
“Có người đến gần, giết không tha.”
“Vâng.”
“Y có chuyện gì, ngươi cũng không cần trở lại.”
“Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.