[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 140:




Editor: Ngạn Tịnh.
72 tiếng rất nhanh liền qua, tiếng nhắc nhở của hệ thống nhanh chóng vang lên.
“Đã đến giờ, cửa thế giới sắp mở ra.”
“Nhiệm vụ thứ tư, sắp bắt đầu.”
- Đang tiến vào tiểu thuyết-
- Tên tiểu thuyết: [Giang sơn làm sính lễ, thịnh sủng đệ nhất nữ Tướng quân!]
- Loading 100%, nhiệm vụ bắt đầu-
Lục Nhất Lan vừa nhảy vào nhiệm vụ, trong lòng liền hô to mấy tiếng đờ mờ.
Cái thân phận quỷ quái này.
Trời ạ, cô thật sự làm cách nào cũng không ngờ tới được, bản thân sẽ trở thành nhân vật này, một vật hy sinh bi thương nhất trong cả truyện, tỷ tỷ đáng thương của nam phụ Quân Tử Ngọc, Quân Tử Ý.
Cô xuất hiện vào năm Quân Tử Ý 12 tuổi, Quân Tử Ngọc 5 tuổi.
Ồ hố.
Đây quả thật là một câu chuyện bi thương đến tàn cmn bạo.
Trước mặt tất cả đều là tấu chương, bút lông, nghiêm mực vân vân... đúng, Quân Tử Ý 12 tuổi, đã được sắc phong Thái Tử.
Sắc trời dần tối, thu thập tốt tâm tình, Lục Nhất Lan kéo kéo áo khoác trên người. Mùa đông năm 32 của Tần Quốc, thật sự không phải lạnh bình thường.
Xuyên qua hành lang dài cổ kính, từ xa xa, có thể thấy cửa cung điện nổi bật giữa rừng mai kia, bước chân của Lục Nhất Lan lại nhanh thêm một chút.
Bởi vì nữ giả nam trang, cho nên Hoàng Hậu đối với chuyện nguyên chủ trở thành Thái Tử, vui sướng cùng thấp thỏm đan xen, mỗi đêm đều phải gọi đứa bé này tự mình đến đây thỉnh an, tiện đường vỗ về, an ủi một hồi.
Chính đường, một nữ nhân mặc váy mẫu đơn màu vàng kim, bên hông mang ngọc Như Ý, ngồi trên cùng, thấy Lục Nhất Lan, mắt đẹp của bà hiện lên vài phần bi thương thảm thiết, “Ý nhi!”
“Mẫu hậu.”
Lục Nhất Lan bất đắc dĩ hành lễ, người phía trên thấy vậy phất tay cho cô đứng lên, “Đừng hành lễ, thời tiết lạnh, con...”
“Đa tạ mẫu hậu lo lắng.”
Trái phải đều đã lui hết, Lục Nhất Lan ngồi bên cạnh Hoàng Hậu, bắt đầu cuộc tán gẫu mỗi ngày mà nguyên chủ đều sẽ trải qua.
“Ý nhi à, kể từ khi con được sắc phong Thái Tử đến nay, cũng đã được ba tháng, mỗi khi mẫu hậu nhớ tới, đều cảm thấy rất có lỗi với con.” Hoàng Hậu có lẽ rất ít khi cảm tính như vậy, nhéo khăn lau nước mắt, “Nếu không phải năm đó...”
Không phải năm đó bà suy thoái, cần cấp bách có một đứa con trai tới củng cố địa vị, con gái của bà----
Ánh mắt Hoàng Hậu chậm rãi quét trên mặt Quân Tử Ý, con gái của bà, lớn lên một gương mặt tinh xảo lại xinh đẹp thế này, tất nhiên sẽ trở thành công chúa nhỏ xinh đẹp nổi bật nhất hoàng cung này, gì đến nỗi!
Ai.
“Mẫu hậu, chuyện đã thành rồi, người----“
“Mẫu hậu!”
Một giọng nói non nớt từ bên ngoài đại đường truyền đến, theo tiếng hô này, còn có một trận tiếng ồn ào náo loạn, không lâu sau, một bé trai đáng yêu mặc y phục Hải Đường màu nguyệt bạch chạy vào.
Vừa thấy Quân Tử Ý, hắn liền hừ lạnh một tiếng.
“Sao ngươi lại tới đây!”
“...”
Lục Nhất Lan đỡ trán, Quân Tử Ngọc, từ nhỏ chính là một đứa bé hư hỏng không biết nghe lời.
“Im miệng!” Hoàng Hậu rất tức giận, “Ngọc nhi, sao con lại nói chuyện như vậy với đại ca chứ! Còn không nhanh chóng xin lỗi! Bộ dáng không chút lễ giáo này của con, sao...”
“Con không muốn!” Bé trai đứng ở chính đường, “Mẫu hậu, mỗi lần y tới, người đều mắng con!” Ngón tay ngắn nhỏ đầy thịt của hắn chỉ vào Quân Tử Ý, “Người thích y, không thích con.”
“Qủa nhiên, lời mọi người nói đều đúng.” Có lẽ là bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên nước mắt của Quân Tử Ngọc rất đủ đầy, một chút liền ào ào đầy mặt, “Y là Thái Tử, cho nên người đối với y tốt hơn.”
“Mà con----“
“Hồ nháo!” Tuy Hoàng Hậu vừa thấy bộ dáng khóc lóc của Quân Tử Ngọc, cực kỳ đau lòng, nghe câu nói đó, bà cũng tức giận, “Lời này là con có thể nói bậy sao?”
“Oa hu hu---“
“Oa hu hu----“
“Mẫu hậu, mẫu hậu, mẫu hậu, mẫu hậu, mẫu phi, mẫu phi, mẫu phi, mẫu thân, mẫu thân, người không thích con!”
Lục Nhất Lan: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.