[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 109:




Editor: Ngạn Tịnh.
Đêm rất tối, giao lộ không sáng đèn, người đàn ông đứng ngược ánh sáng, bóng dáng thoáng có chút đáng sợ.
Hơn nữa...
Trong tiếng hát du dương kia, sắc mặt người đàn ông càng ngày càng kém.
Lục Nhất Lan thấy sắc mặt Cố Mặc Trình, theo băn năng tắt QQ đi, cô đứng lên, “Cố ca ca----“
Người đàn ông lại giống như không hề nghe thấy lời của cô, chưa đáp lại gì, chỉ là lạnh lùng rũ mi mắt, thần sắc khó định. Trong một mạnh tiêu điều vắng lặng, thân hình người đàn ông giống như là gió.
Đến gần, Lục Nhất Lan mới phát hiện trên má phải Cố Mặc Trình có một dấu tay, khựng lại một chút, “Cố ca ca, anh xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Mặc Trình không nói một lời, đi tới trước mặt chiếc bánh kem.
Lúc này Lục Nhất Lan mới phát hiện, anh thật giống như đã si ngốc rồi vậy.
Dưới ánh đèn sáng ngời, ánh mắt Cố Mặc Trình hung ác nham hiểm, phảng phất là thấy được thứ gì đó cực kỳ hận.
“Cố...”
“Lạch cạch.”
Bánh kem cùng với tiếng vang như vậy, yên vị dưới mặt sàn, kem vương vãi ra, dính nhớp thành một đống. Lục Nhất Lan kinh ngạc đứng tại chỗ, lúc này Cố Mặc Trình mới có chút tỉnh hồn, nhìn đống bánh kem lộn xộn trên sàn, lại ngước mắt nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lục Nhất Lan, phẫn nộ trong lồng ngực anh, dường như chỉ trong nháy mắt, dâng trào mà ra.
“...”
Người đàn ông chẳng thèm quản gì, chỉ là bước chân dài về phía phòng ngủ.
Cố Mặc Trình đi rồi, chỉ còn lại một mình Lục Nhất Lan ngồi trên ghế sô pha mờ mịt một hồi lâu. Thu dọn xong đống bánh kem trên sàn, cô rón rén đi tới cửa phòng của Cố Mặc Trình.
Cửa khép hờ, có một khe hở nho nhỏ.
Bên trong có chút động tĩnh, Lục Nhất Lan không dám mở cửa đi vào, chỉ dán lỗ tai trên cửa.
Giọng nói rất dồn dập, rất rõ ràng, còn thoáng có chút trầm thấp mà ưu nhã.
“Mụ phù thủy nguyền rủa công chúa, vào năm nàng 16 tuổi, sẽ bị con thoi đâm rách ngón tay, toàn bộ người trong lâu đài đều sẽ lâm vào giấc ngủ say...”
“Sau đó, Quốc Vương cùng Vương Hậu mời một tinh linh tới...”
“Hoàng Tử sẽ hôn công chúa tỉnh lại.”
Người Đẹp Ngủ Trong Rừng!
Đôi mắt Lục Nhất Lan hiện lên vài phần kinh ngạc, rất nhanh, cô nhớ tới Trần Nhạc từng nói qua, vào lúc nào đó, Cố Mặc Trình thích đọc một ít ‘kinh Phật’ tới bảo trì trấn định của bản thân.
Kia thật là kinh Phật sao?
Ngẫm lại trong khoảng thời gian gần đây cô phát hiện Cố Mặc Trình có một loại chấp nhất không tên với câu chuyện cổ tích kia, Lục Nhất Lan dường như hiểu rõ cái gì đó.
Thân hình có chút cứng đờ.
Cô không nên đẩy cửa đi vào, bàn tay dán ở trên cửa, giọng nói tinh mịn truyền đến, Lục Nhất Lan dường như hiểu rõ câu nói kia của hệ thống.
Nhân cách có khuyết tật là chuyện thế nào.
Nam chính nhà ta, thật sự có bệnh.
Sau khi nghe lén một lúc, Lục Nhất Lan trở về phòng của mình, nhìn trần nhà, trong con ngươi của cô hiện lên một hồi ánh sáng lập lòe.
Cố Mặc Trình, vì sao lại như thế?
...
Sáng sớm, Cố Mặc Trình không có ở nhà, trong nhà chỉ có một Trần Nhạc.
“Công chúa nhỏ ~”
“Chị Nhạc Nhạc.” Lục Nhất Lan xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, “Cố ca ca đâu?”
“Lão đại đi đến thành phố bên cạnh rồi, có chuyện gì sao?”
Lục Nhất Lan nhìn vào mắt người phụ nữ, Trần Nhạc hẳn là đang quan tâm Cố Mặc Trình, chọc chọc vào chén cháo, cô bắt đầu kể chuyện ngày hôm qua.
Chỉ là kể lại chuyện đánh đổ bánh kem kia, còn đọc truyện cổ tích ấy à... Ừm, vẫn là tự cô lần mò tìm hiểu thì tốt hơn.
“Cái này.” Trần Nhạc có chút khó xử, cô dường như đang ấm ủ cảm xúc, thật lâu cũng không nói chuyện, chờ đến lúc lái xe đến trường, Lục Nhất Lan mới nghe cô nhẹ nhàng nói một câu, “Công chúa nhỏ, cái này em phải lý giải lão đại một chút.”
“Ngày hôm qua... Là ngày giỗ của cha mẹ lão đại.”
Lục Nhất Lan ngẩn người ra.
Ngày giỗ của mẹ Cố cha Cố?
Đêm đó, người đàn ông hung ác nham hiểm như vậy, cũng là có thể giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.