Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ông cụ Tinh ăn uống no đủ, dẫn theo Tinh Sương và quản gia rời đi, Hồ Thạc đi ké xe của ông cụ luôn.
Bãi cỏ mới vừa rồi còn náo nhiệt, lúc này cũng chỉ còn lại người máy nội trợ yên lặng thu dọn đồ đạc, cùng với Sơ Tranh và Tinh Tuyệt.
Tinh Tuyệt ngồi xuống sát bên Sơ Tranh, cuối cùng lại cảm thấy không thoải mái, nằm trên đùi Sơ Tranh.
Sơ Tranh sờ mái tóc mềm mềm của hắn, "Quan hệ của anh và người trong nhà không tốt?"
"Không biết nha."
"..."
Được thôi.
Tinh Tuyệt nói hắn đối với người Tinh gia chưa nói tới thích, cũng chưa nói tới không thích.
"Nghe quản gia nói từ nhỏ anh đã sống một mình, có thể là vì nguyên nhân này tạo thành."
"Một mình?"
"Ừ." Tinh Tuyệt chỉ chỉ trang viên đằng sau, "Anh một mình lớn lên ở đây."
Trang viên lớn đến quá mức, Tinh Tuyệt sống một mình ở đây từ nhỏ, vậy sẽ cô đơn đến cỡ nào chứ?
"Cha mẹ anh đâu?"
Tinh Tuyệt: "Chết rồi."
"Chết rồi?"
"Ừ." Tinh Tuyệt chậm rãi nói: "Bọn họ tham gia nghiên cứu trên không, nghe nói khi thăm dò thì xảy ra chuyện."
Tinh Tuyệt đề cập đến cha mẹ còn mờ nhạt hơn cả ông cụ, giống như là người xa lạ với họ vậy.
Trong quỹ tích trưởng thành của Tinh Tuyệt, cha mẹ quả thật không chiếm bao nhiêu phần.
Sơ Tranh sờ đầu Tinh Tuyệt hai lần: "Ông cụ không giống như không quan tâm đến anh, vì sao lại để anh sinh sống ở đây một mình."
Tinh Tuyệt kéo tay Sơ Tranh, hôn một cái vào lòng bàn tay cô, khẽ nháy mắt với cô: "Chờ anh nhớ lại là biết rồi."
"Vậy lúc nào thì anh có thể nhớ lại."
"Ừm... Không biết, cho dù có thể nhớ lại hay không, thì tình cảm của anh dành cho Bảo Bảo trước sau đều như một, Bảo Bảo cũng như vậy, đúng không?"
Sơ Tranh híp mắt lại, cúi người, Tinh Tuyệt cho là cô muốn hôn mình, rất tự giác nhắm mắt lại.
Sau đó chờ hồi lâu cũng không cảm nhận được.
Tinh Tuyệt mở mắt ra, đối đầu với đôi mắt đen thui của Sơ Tranh.
"Tinh Tuyệt, anh khôi phục ký ức rồi à."
"Bảo Bảo, anh chưa..."
"Thật sự chưa?"
Có lẽ là vẻ mặt Sơ Tranh lạnh đến hơi dọa người, Tinh Tuyệt nhấp môi dưới, sợ: "Có... Có một chút."
Khoảng thời gian này mỗi buổi tối hắn đều sẽ nằm mơ.
Lúc đầu hình ảnh trong mơ cực kỳ mơ hồ, không nhìn rõ được thứ gì cả.
Ngày hôm sau sẽ lặp lại giấc mơ kia.
Giấc mơ sẽ không ngừng trở nên rõ ràng theo số lần hắn nằm mơ.
"Nhớ lại bao nhiêu rồi?"
Tinh Tuyệt: "Không nhiều... Giấc mơ mỗi buổi tối rất có hạn, hơn nữa từ mơ hồ đến rõ ràng cần thời gian vài ngày."
Hắn hoàn toàn không cách nào khống chế được những giấc mơ kia, giống như đang quan sát ký ức của người khác.
Chỉ là những ký ức đó đem đến cho hắn một loại cảm giác rất quen thuộc.
Cho dù người ở trong đó hắn cũng không nhận ra...
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ, khi Vương Giả đi có nói để lại cho cô một niềm vui bất ngờ.
Nó không thể nào nhúng tay vào chuyện của sinh vật không biết, vậy thì bất ngờ này cũng chỉ có thể là Tinh Tuyệt.
"Không sao, từ từ nhớ lại."
"Ừ..." Tinh Tuyệt thấy Sơ Tranh không tức giận, lá gan lại lớn hơn một chút, "Bảo Bảo, muốn được thưởng."
Sơ Tranh không vui: "Ký ức của anh đã bắt đầu khôi phục, lại còn giấu diếm em, vậy mà còn đòi em thưởng?" Không biết xấu hổ à!
Tinh Tuyệt: "Vậy trừng phạt?"
Sơ Tranh: "..."
Tinh Tuyệt cực kỳ không biết xấu hổ: "Bảo Bảo muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, anh nguyện ý."
Sơ Tranh: "..."
Anh nguyện ý cái quỷ!
Sơ Tranh đẩy Tinh Tuyệt ra, đi về phía biệt thự.
Tinh Tuyệt đuổi theo sát: "Bảo Bảo, em thật sự không trừng phạt anh sao?"
"Câm miệng!"
"Bảo Bảo..."
Sơ Tranh lạnh như băng nguýt hắn một cái, nhanh chóng lên lầu, đóng cửa.
Tinh Tuyệt bị nhốt ở ngoài cửa, cùng cửa phòng mắt lớn trừng mắt nhỏ.
-
Sơ Tranh bị Tinh Tuyệt làm cho không buồn ngủ được nữa, lật qua lật lại nằm một hồi, tâm tình bực bội.
Cuối cùng vất vả lắm mới ngủ được, lại phát giác có người bò lên giường.
"Tinh Tuyệt!!" Sơ Tranh nghiến răng nghiến lợi, "Anh tới làm gì?"
Con mẹ nó anh vào bằng cách nào!
Rõ ràng cô đã khóa cửa rồi mà.
Giọng nói của Tinh Tuyệt thật thấp, "Chịu phạt."
"..."
Anh là đến trừng phạt em thì có!
Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Anh vào bằng cách nào?"
Tinh Tuyệt ngược lại không có ý giấu diếm, chỉ vào vị trí tủ quần áo, "Có thể di động."
Sơ Tranh: "..."
Cho nên lúc ban đầu hắn đã sớm thiết kế tốt đúng không?
"Dậy."
"Bảo Bảo?" Tinh Tuyệt không hiểu nhìn cô.
"Không phải chịu phạt sao?"
Tinh Tuyệt không khỏi bất an trong lòng: "Ừ..."
"Làm theo lời em nói."
"... Ồ."
-
Ngày hôm sau tinh thần Tinh Tuyệt không phấn chấn, đến công ty còn ngáp mãi, lúc họp còn suýt thì ngủ mất.
Hồ Thạc ở bên cạnh chống đỡ cục diện cho hắn, mới không làm cho người ta phát hiện hôm nay trạng thái của sếp không đúng.
"Tiên sinh, tối hôm qua ngài làm gì vậy?" Cuộc họp kết thúc, Hồ Thạc đi theo Tinh Tuyệt về văn phòng.
Tinh Tuyệt vừa ngáp vừa xoa eo: "Bảo Bảo trừng phạt tôi."
"???"
"!!!"
Trong đầu Hồ Thạc không biết đã chạy qua những chuyện không phù hợp với thiếu nhi gì, ánh mắt nhìn Tinh Tuyệt dần dần trở nên cổ quái.
"Tiên sinh, chú ý thân thể nha." Hồ Thạc uyển chuyển nhắc nhở: "Loại chuyện này vẫn nên tiết chế một chút, tiêu hao quá độ không tốt đâu."
Tinh Tuyệt không hiểu thấu: "Quét dọn vệ sinh còn có kiểu tiêu hao quá độ à?"
Hồ Thạc: "???"
Đêm qua Tinh Tuyệt bị Sơ Tranh nhìn chằm chằm, quét dọn một tầng lầu.
Một tầng lầu của nhà hắn...
Bây giờ Tinh Tuyệt vẫn còn cảm thấy đau thắt lưng.
Hồ Thạc xấu hổ cực kỳ, cười ha ha nói sang chuyện khác: "Sơ Tranh tiểu thư đêm hôm khuya khoắt bắt ngài quét dọn vệ sinh làm gì? Không phải có người máy dọn dẹp sao?"
Tinh Tuyệt nghĩ một hồi, nghẹn ra hai chữ: "Tình thú."
Tình thú?
Là hắn không biết hai chữ này, hay là hai chữ này vụng trộm sửa lại ý nghĩa rồi?
Hồ Thạc cảm thấy mình già rồi, không theo kịp tư duy của người trẻ tuổi.
Hồ Thạc sáng suốt lần nữa nói sang chuyện khác.
"Tiên sinh, có chuyện cần nói với ngài và Sơ Tranh đây."
"Ừ?"
"Cái vòng tay trò chơi trong tay Sơ Tranh tiểu thư, ngài có thể lấy về được không?"
"Vì sao?" Vì sao lại muốn cướp đồ của Bảo Bảo!!
Hồ Thạc: "Cái vòng tay trong tay cô ấy là chìa khóa của toàn bộ trò chơi, không có nó thì bây giờ chúng ta cũng không vào được trò chơi và không có cách nào sửa chữa hết."
Tinh Tuyệt: "Đó là đồ của Bảo Bảo."
Hồ Thạc hơi chần chờ: "Nếu như những gì điều tra được trong khoảng thời gian này không có vấn đề, thì đó là đồ của anh trai ngài mới phải."
Tinh Tuyệt: "..."
Trò chơi Phồn Tinh là tâm huyết của Tinh Thần.
Nhìn từ những tư liệu lúc trước, thì sau khi hắn tiếp nhận hạng mục này, cũng rất muốn làm tốt được hạng mục này.
Nhưng Tinh Tuyệt không biết nên nói với Sơ Tranh thế nào.
Luôn cảm thấy là đang cướp đồ của Bảo Bảo...
Cho nên lần nào cũng muốn nói lại thôi.
"Anh làm gì thế? Muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng." Sơ Tranh cũng không nhìn được.
Ánh mắt Tinh Tuyệt dao động: "Bảo Bảo, trò chơi kia..."
"Hả?"
Rõ ràng thời gian cũng không trôi qua quá lâu, nhưng Sơ Tranh lần nữa nghe thấy trò chơi Phồn Tinh, lại có cảm giác như đã cách mấy đời.
"Cái vòng tay kia của em có thể cho anh mượn dùng được không?" Tinh Tuyệt lộ vẻ mặt chờ mong: "Anh... Anh có thể dùng thứ khác để đổi với em."
Vòng tay... Sơ Tranh sờ vòng tay trên cổ tay.
Nghe thấy lời phía sau Tinh Tuyệt nói, theo bản năng hỏi một câu: "Dùng cái gì?"
Tinh Tuyệt giữ lấy cổ áo, hơi kéo ra một chút, mỉm cười nói: "Anh."
Sơ Tranh ngay lập tức gỡ vòng tay xuống, đập xuống trước mặt hắn.
"Lấy đi, không cần cảm ơn."