Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 15: Thần hào công lược (15)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Diệp Trầm nhìn chiếc khăn tay được đưa qua, hơi chần chừ, rồi vươn tay đón lấy.
Hắn lấy giấy chặn ở mũi, một lúc lâu mới cầm máu.
Diệp Trầm nắm chặt khăn tay, hỏi: "Những người vừa rồi là do cô tìm đến?"
"Ừ."
Đáp án không ngoài suy đoán của hắn.
"Cô... Đối tốt với tôi như thế làm gì." Ngay từ đầu luôn cảm thấy cô có mục đích gì đó, nhưng thời gian dài như vậy, cô cũng không làm gì với hắn.
"Để cậu cảm thấy tôi là một người tốt." Vì làm một người tốt, cô đã rất cố gắng!
"..."
"Tại sao phải để cho tôi cảm thấy cô là một người tốt?"
Hắn không phải lần đầu tiên nghe thấy câu này, nhưng là lần đầu tiên hỏi vấn đề này.
"... Ừm." Nữ sinh đối diện lâm vào trầm tư.
Vương bát đản, ta nên trả lời hắn thế nào?
Nói ta đang làm nhiệm vụ? Vì trở về?
【 Không được đâu tiểu tỷ tỷ!! 】 Vương Giả kích động kêu to, đến cả việc Sơ Tranh gọi nó là Vương bát đản cũng không chú ý 【 Đương nhiên không thể nói là vì làm nhiệm vụ. 】
Vậy phải nói sao?
【 Nói thế nào cũng được, nhưng không thể nói là đang làm nhiệm vụ... từ từ, ta nghĩ cho tiểu tỷ tỷ, khoan hẵng nói lung lung! 】 Vương Giả sợ tiểu tỷ tỷ mở miệng chính là nói lời thoại của xã hội đen, một lời không hợp liền xử lý.
Lúc gặp phải tiểu tỷ tỷ, nó cho rằng cô là một cái đồng thau, không nghĩ tới cô mới là Vương giả chân chính.
【 Cô cứ nói... Cô thích hắn. 】
Vẫn nên xử lý đi.
【... Đừng đừng đừng a a!! 】 Vương Giả bị dọa đến run rẩy.
"Làm người xấu lâu, muốn thử một chút xem có thể làm người tốt không."
Sơ Tranh đọc xong lời kịch, mới cảm thấy không đúng lắm.
Vương bát đản, ta ở trong lòng mi là một người xấu à?
【... 】 Có phải người xấu không trong lòng cô không phải rất rõ ràng sao? 【 Dĩ nhiên không phải, đây là nguyên chủ, nguyên chủ a, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ngọt ngào, sao có thể là người xấu được. 】
Ánh mắt Diệp Trầm có chút cổ quái nhìn cô.
Đúng lúc này, ông chủ cửa hàng bê tới hai ly trà sữa, cắt ngang ánh mắt dò xét của hắn.
"Cái này dùng để làm gì?" Sơ Tranh cầm một chồng giấy ghi chép hỏi Diệp Trầm.
Diệp Trầm không rõ là cô không biết thật hay giả vờ không biết, nhưng vẫn chỉ vào bức tường bên cạnh: "Có nguyện vọng gì thì viết lên giấy, dán ở nơi đó, hứa nguyện gì đó, cũng chính là một loại giải trí..." Không có tác dụng gì.
Diệp Trầm đem mấy chữ đằng sau nuốt trở về, chuyển đề tài hỏi: "Cô có muốn viết một cái không?"
"Ồ."
Sơ Tranh phản ứng lãnh đạm.
Diệp Trầm cho là cô sẽ không viết, ai ngờ cô cầm bút, bắt đầu viết chữ.
Diệp Trầm phát hiện Sơ Tranh viết chữ thật sự rất chậm, nhưng chữ của cô cực kì đẹp, giống như chữ in trên máy tính ra, mỗi một nét đều mười phần tiêu chuẩn.
Nhưng mà...
Cô viết cái đồ chơi gì?
Xử lý XX?
XX là ai?
Xử lý đó không phải là "xử lý" mà hắn đang nghĩ tới chứ?
Sau đó Sơ Tranh liên tiếp viết mấy tờ nữa, đều là xử lý XX, hiển nhiên cô muốn xử lý không chỉ có một.
Nói là cầu nguyện!!
Tại sao cô lại viết như nguyền rủa thế kia!
...
Sơ Tranh đưa Diệp Trầm về nhà, Diệp Trầm vẫn trầm mặc giống như trước đây.
Hắn cũng muốn nói chút gì đó, nhưng không biết phải phá vỡ sự trầm mặc này như thế nào.
"Đến rồi."
Diệp Trầm liếc nhìn căn nhà phía trước.
"Ừ." Sơ Tranh đưa đồ vật cho hắn: "Ngủ ngon."
"... Ngủ ngon."
Diệp Trầm hít sâu một hơi, quay người bước lên lầu.
Chờ khi hắn quay đầu lại, bên kia đã không còn thân ảnh của cô gái, cột đèn lẻ loi trơ trọi đứng bên đường, bóng tối nơi xa, tựa như có thể cắn nuốt hắn.
Hắn đã sớm quen thuộc với hoàn cảnh như vậy.
Hắc ám...
Quạnh quẽ...
"Diệp Trầm! Mày chết ở đâu rồi?"
Một tiếng quát lớn từ trên bậc thang truyền đến, tay Diệp Trầm bỗng nhiên nắm chặt ba lô.
Trên bậc thang, một người phụ nữ nhanh chóng đi xuống, trong tay không biết cầm cái gì, nhắm thẳng vào người Diệp Trầm mà quất.
Âm thanh vun vút từ trong trong hành lang truyền ra.
"Bây giờ cánh đã cứng cáp rồi phải không? Muộn thế này mới mò về, mày đi làm cái gì? Tao còn không quản được mày à..."
Tiếng chửi rủa của người phụ nữ theo âm thanh vun vút truyền ra, hoàn toàn không sợ quấy nhiễu những người xung quanh.
Nếu có người đi ra, cũng sẽ bị người phụ nữ tức giận chửi mắng một trận, cuối cùng mọi người cũng quen với việc đóng cửa lại, chờ chuyện này chấm dứt.
Sơ Tranh quay về đưa bài tập cho Diệp Trầm, kết quả vừa vặn trông thấy một màn như thế.
【 Tiểu tỷ tỷ lên a!! 】 Vương giả lập tức giật dây Sơ Tranh.
Phiền phức!
Phiền phức!
Lúc này cả người Sơ Tranh đều tràn ngập hai chữ lạnh lùng này.
Không làm nhiệm vụ thì sẽ không ngừng lặp lại, không ngừng lặp lại... Không ngừng lặp lại!
Ai muốn không ngừng lặp lại!
Cô không muốn!
【 Tiểu tỷ tỷ, thất thần cái gì, nhanh lên, anh hùng... Không phải, đến lúc mỹ nhân cứu anh hùng rồi! 】
"..."
Vương bát đản thật quá ồn ào.
Có biện pháp nào che đậy lại không.
Sơ Tranh vừa nghĩ như vậy xong, âm thanh của Vương Giả liền biến mất.
Hả?
Thật sự có thể che đậy?
Vương bát đản? Bát đản?
... Giải trừ che đậy.
【 Tiểu tỷ tỷ a a a... 】 Nguy rồi! Tiểu tỷ tỷ giống như Get được kỹ năng mới! Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi!!
Che đậy!
Trong đầu an tĩnh lại, tâm tình của Sơ Tranh tốt lên mấy phần, Vương bát đản quá ồn ào.
Sơ Tranh chờ người phụ nữ chửi rủa xong, nhốt Diệp Trầm bên ngoài hành lang, cũng tuyên bố không cho phép hắn vào trong nhà.
Diệp Trầm ngồi ở góc cầu thang hẻo lánh, giống như muốn dung nhập vào trong bóng tối.
Sơ Tranh đứng tại chỗ trong chốc lát, chậm chạp đi qua.
Diệp Trầm nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, trong nháy mắt kia, Sơ Tranh có cảm giác như mình bị một con sói con hung ác nhìn chằm chằm.
Lộ ra răng nanh sắc bén, nhưng không dám cào người, lại có mấy phần đáng thương.
"Quên đưa bài tập cho cậu." Sơ Tranh mặt không đổi sắc ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng thập phần không chút cảm thông đưa bài tập qua.
Diệp Trầm cúi đầu nhận lấy, nhét lung tung vào trong túi sách, hắn nắm lấy túi, trong bóng tối giống như có thứ gì đó kéo dài, gắt gao quấn quanh Diệp Trầm, làm cho hắn không thở nổi.
Thật lâu sau, hắn đánh vỡ trầm mặc: "Cô vừa rồi cũng nhìn thấy?"
"Ừ."
"... Cô có cảm thấy tôi rất vô dụng không." Mỗi lần nhìn thấy hắn đều chật vật như vậy.
Thần sắc Sơ Tranh bình thản, giọng điệu càng lộ ra nét lạnh nhạt: "Trước khi mình có thực lực, nhẫn nhịn là biện pháp tốt nhất."
Diệp Trầm quay đầu nhìn cô, nhưng đáng tiếc hắn chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ.
Ở trước mặt cô, hắn tự ti mặc cảm, cô giống như ánh trăng sáng trên trời cao, còn hắn là cống rãnh bẩn thỉu tối tăm trên mặt đất.
Bọn họ không phải là người của một thế giới.
Hắn rất không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cô đều nhìn thấy.
Sơ Tranh hỏi hắn: "Cậu có chỗ nào để đi không?"
Diệp Trầm suy nghĩ một lúc, lắc đầu, nhưng nhớ tới Sơ Tranh không thể nhìn thấy, liền lên tiếng: "Không có."
"Đi theo tôi đi."
Sơ Tranh đứng dậy, phủi đi bụi đất trên người.
Diệp Trầm ngước mắt nhìn cô, cũng không đứng dậy.
"Sáng mai còn phải nộp bài tập."
Diệp Trầm: "..."
Chỉ là vì bài tập thôi.
...
Nguyên chủ có một căn nhà ở bên ngoài, bình thường trong nhà không thoải mái, hoặc là cãi nhau với cha Kỷ, thì đi tới nơi này.
Thỉnh thoảng cũng sẽ thu lưu đám hồ bằng cẩu hữu kia một chút.
Diệp Trầm đi theo Sơ Tranh vào nhà, căn nhà trống rỗng, cho người ta cảm giác rất quạnh quẽ.
"Đây là thư phòng, cậu ở đây làm bài tập đi."
Sơ Tranh đẩy một cánh cửa ra.
Diệp Trầm gật gật đầu, mang theo túi sách đi vào.
Bài tập của Sơ Tranh cũng không nhiều, mà lại rất đơn giản, hắn làm một chút là xong, trên bàn sách chất đống một ít đồ vật ngổn ngang.
Hắn quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, cẩn thận lật xem những thứ kia.
Trong đó có mấy tờ đề, bị vò đến không còn hình dáng.
Diệp Trầm mở ra, bài thi dúm dó, tất cả đều không đạt tiêu chuẩn, mà ở trên bài thi còn có một số vết tích kỳ quái, giống như là sau khi khóc, lớp trang điểm dính trên đó.
Cô sẽ khóc sao?
Diệp Trầm chống cằm suy tư, khuôn mặt lãnh đạm kia, khi khóc sẽ như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.