Xuyên Nhanh: Nam Chủ, Bật Hack Sao?

Chương 5: Hào môn đại thiếu có điểm lãnh (5)




Edit by Vân Hi
Nhận thấy A Chiêu còn ở đó lải nhải cũng không có ý dừng lại, hắn có chút không thể nhịn được nữa mà mở cửa.
A Chiêu nhìn hắn mím chặt môi, trông có vẻ không vui.
Đương nhiên, A Chiêu từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đối phương chính là dáng vẻ này.
Tiêu Nghiên đem bộ đồ ăn trong tay đặt xuống dưới đất.
Thấy A Chiêu đang nhìn mình, môi hắn mấp máy, nhấn mạnh: "Tôi mỗi đêm đều có đánh răng."
A Chiêu sửng sốt, lúc này mới gật gật đầu, cười tủm tỉm khích lệ nói: "Tiêu Nghiên giỏi quá!"
Tiêu Nghiên: "......"
Hắn mặt không cảm xúc nói: "Tôi muốn đi ngủ."
A Chiêu không đồng ý duỗi tay chống cửa: "Mới vừa ăn cơm xong em định ngủ luôn à?"
Tiêu Nghiên yên lặng nhìn cô, trọng điểm là nhìn cái tay cô đặt trêи cửa.
A Chiêu đi theo nhìn thoáng qua, kiên quyết không có buông ra, mà nói: "Cơm nước xong rồi đi nghỉ ngơi ngay sẽ có hại cho thân thể. Dễ có vấn đề về đường tiêu hóa, hơn nữa sẽ béo phì, cái bụng nhỏ sẽ trương lên,......"
Cô một hơi kể một đống lớn ví dụ, cuối cùng tổng kết:
"Tiêu Nghiên, chúng ta cùng tản bộ đi?"
Phản ứng đầu tiên Tiêu Nghiên chính là muốn cự tuyệt, nhưng ngay sau đó hắn lại thay đổi chủ ý.
Nữ nhân này, phí bao nhiêu sức lực, tốn nhiều miệng lưỡi như vậy, còn không phải là chỉ muốn hắn cùng ra ngoài với cô sao?
Cô muốn làm cái gì?
Tiêu Nghiên ngẩng đầu liếc nhìn A Chiêu một cái.
A Chiêu chỉ cảm thấy ánh mắt này có điểm kỳ quái, cô có chút khẩn trương hỏi hệ thống: "Ta lần đầu tiên làm nhiệm vụ, nghiệp vụ không quá thuần thục. Vừa rồi ta mới nói sai cái gì không?"
Hệ thống suy nghĩ một chút, động viên nói: "Không có vấn đề! Ký chủ đã làm rất tốt!"
Được động viên, A Chiêu lập tức tràn đầy tự tin, đôi mắt to tròn nhìn Tiêu Nghiên đầy mong đợi.
Tiêu Nghiên không phụ cô chờ mong, chậm rãi gật gật đầu.
Vì thế, ở biệt thự công tác một đoạn thời gian rất dài, đám người hầu phát hiện một chuyện cực kỳ khó tin:
Cậu chủ nhỏ của bọn họ trước nay vốn u ám nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, vậy mà cư nhiên xuống lầu!
Nhìn thấy hai người có vẻ muốn ra ngoài, quản gia chắn cửa trước tiên.
"Thiếu gia, Hứa tiểu thư, hai người muốn làm cái gì?" Quản gia nghiêm mặt.
A Chiêu kỳ quái hỏi: "Chúng ta ăn xong bữa tối rồi đi ra ngoài tản bộ, làm sao vậy?"
Quản gia cứng nhắc mặt như đang giật giật, ăn xong bữa tối tản bộ đương nhiên không có vấn đề, nhưng đối tượng tản bộ đổi thành Tiêu Nghiên thiếu gia......
Ông ta cúi đầu nhìn Tiêu Nghiên, liếc mắt một cái, lạnh giọng nói: "Cô cũng biết Tiêu Nghiên thiếu gia tình huống đặc thù, nếu đi ra ngoài, tôi không thể bảo đảm thiếu gia an toàn......"
Tiêu Nghiên cúi đầu trào phúng cười.
Hắn luôn biết, nơi này trước nay là một nhà tù.
A Chiêu rất khó chịu đánh gãy lời nói quản gia.
Cô được hệ thống dạy dỗ rất nhiều kiến thức, phải lễ phép với người lớn tuổi.
Nhưng mà, lời nói của người quản gia này có ý làm người ta thật không thoải mái, giống như là loại người có khả năng gây nguy hiểm cho Tiêu Nghiên.
Cô mở miệng nhấn mạnh: "Quản gia, Tiêu Nghiên chỉ là không quá thích nói chuyện, em ấy rất ngoan, cũng rất nghe lời. Ra cửa là tự do của em ấy. Hơn nữa, mỗi ngày cứ ở trong phòng mà không ra ngoài, không làm gì thì chắc sẽ chán chết mất. Tôi bảo đảm, chúng tôi ra ngoài sẽ hảo hảo mà trở về."
Quản gia nói không lại A Chiêu, trơ mắt nhìn hai người rời đi.
Cho hai người đi theo phía sau, quản gia nhanh chóng gọi cho Triệu Lệ.
Lúc Triệu Lệ nhận được điện thoại còn rất kinh ngạc: "Cùng nhau ra ngoài tản bộ?"
Bà không phải không đắc ý, ánh mắt của mình ánh mắt quả nhiên rất tốt, mới một ngày vừa đến, Hứa Chiêu kia đã có thể dỗ dành Tiêu Nghiên ra khỏi cửa.
Quả nhiên, thiếu niên trẻ tuổi, sao có thể ngăn cản được giáo viên xinh đẹp đầy nhiệt tình lại nóng bỏng?
"Ông không cần phải xen vào bọn họ, Ừm...... thời điểm cần thiết, phối hợp với Hứa Chiêu......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.