Edit by Vân Hi
Không phải hương nước hoa.
Mùi hương trêи người cô cùng mùi của cô làm cho người ta cảm giống nhau, tươi mát mà không quá nồng.
Lại là tế thủy trường lưu(*), làm người ta quen rồi, rất khó bỏ.
(*)Tế thủy trường lưu (细水长流: xì shuǐ cháng liú): Nước chảy nhỏ thì chảy dài: Đều đều, từng ít một, không ngừng.
Chóp mũi Tiêu Nghiên nhẹ nhàng khịt khịt ngửi ngửi một chút, không có nói nữa, cõng A Chiêu về phía biệt thự.
Quản gia nhìn thấy hắn cõng A Chiêu về, biểu tình nhìn cực kỳ bình tĩnh —— đại khái là nửa năm nay, ông đã nhìn thấy mấy chuyện như này cũng nhiều rồi, không có gì là lạ.
Tiêu Nghiên rất hiếm khi nói chuyện với ông —— tuy rằng trong mắt A Chiêu, hắn thay đổi rất lớn. Nhưng trêи thực tế, Tiêu Nghiên vẫn như cũ, không thích chủ động bắt chuyện với người khác, trừ A Chiêu.
"Quản gia, lấy thuốc hạ sốt lại đây, gọi điện thoại cho bác sĩ."
Quản gia theo bản năng gật đầu làm theo, thẳng đến khi Tiêu Nghiên cõng người lên lầu mới phản ứng lại: Ông vì cái gì lại nghe lời như vậy?
Tiêu Nghiên cõng A Chiêu đi đến cửa phòng.
"Cô giáo, chìa khóa cô đâu?" Hắn hỏi.
Người trêи lưng không có một chút phản ứng nào.
Tiêu Nghiên nghiêng đầu nhìn: "Cô giáo."
Khuôn mặt quyến rũ của A Chiêu cùng đôi mắt gắt đang nhắm chặt lại đập vào mắt hắn —— cô không biết đã ngủ từ lúc nào.
Hô hấp nóng rực phả vào sườn mặt hắn, Tiêu Nghiên có chút cảm thấy không ổn giật giật, nhìn A Chiêu.
Hai giây sau, hắn thấp giọng thở dài, dường như đã quyết định.
Bước chân khẽ nhúc nhích, hắn đi sang phòng bên cạnh.
Cửa phòng được nhận dạng bằng con ngươi, tự động mở ra, Tiêu Nghiên cõng A Chiêu lập tức vào phòng.
Phòng hắn bài trí cực kỳ đơn giản, trừ bỏ một cái giường, một cái tủ đầu giường, một cái tủ quần áo, còn lại thì không có đồ thừa thãi nào cả.
Động tác hắn có chút khó khăn đem A Chiêu đặt xuống giường.
A Chiêu cảm thấy rất quen thuộc với nó, thời điểm thân thể vừa chạm vào cái đệm mềm mại, cô liền theo bản năng, đá văng giày ra khỏi chân, chộp lấy chăn bông bên cạnh quấn mình thành con nhộng.
Tiêu Nghiên từ đầu đến cuối chứng kiến một màn mới lạ này, hắn cảm giác chính mình hôm nay giống như một lần nữa nhận thức Hứa Chiêu: Sẽ không tự giác làm nũng, sẽ làm động tác có tính trẻ con như vậy.
"Thiếu gia?" Quản gia trong tay cầm hòm thuốc, khϊế͙p͙ sợ đứng ở cửa.
Ông cảm thấy khả năng đôi mắt của mình có vấn đề, bằng không như thế nào sẽ nhìn thấy Tiêu Nghiên thiếu gia đem Hứa tiểu thư mang vào phòng mình?
Còn đặt xuống giường nữa chứ!
Có ai lại không biết thói ở sạch của Tiêu Nghiên thiếu gia nghiêm trọng đến mức nào?
Ngày thường trừ bỏ Hứa Chiêu tiểu thư, người khác chạm vào hắn một chút cũng không được.
Huống chi còn là loại phòng ngủ mang tính riêng tư như thế này.
Ngay cả Hứa Chiêu tiểu thư, lâu như vậy, cũng chưa từng có vào phòng Tiêu Nghiên thiếu gia (ít nhất ông biết điều đó), càng đừng nói là trêи giường của Tiêu Nghiên thiếu gia!
Trong lòng Tiêu Nghiên thiếu gia, đối đãi với Hứa tiểu thư, thế nhưng lại đặc biệt và quan trọng đến như vậy?
Nghĩ đến thân phận Hứa Chiêu, lại nhớ đến lời thái thái, không hiểu sao, ánh mắt quản gia nhìn Tiêu Nghiên, đột nhiên cảm thấy có chút không đành lòng.
Nếu...... Nếu có một ngày, Tiêu Nghiên thiếu gia biết Hứa Chiêu tiểu thư là người thái thái cố ý tìm tới để tiếp cận hắn......
Quản gia không dám nghĩ tới thiếu niên trước mặt này sẽ làm ra chuyện gì.
Ông rũ mắt xuống, áp xuống cảm xúc bi thương dâng lên từ đáy lòng: Mỗi người đều là chủ, loại thương cảm không cần thiết này, vẫn là vứt bỏ sẽ tốt hơn.
"Hòm thuốc ở chỗ này, thuốc hạ sốt cùng thuốc trị cảm đều ở đây, bác sĩ đại khái mười phút sẽ tới."
Tiêu Nghiên gật đầu, đi tới cửa tiếp nhận đồ vật trong tay quản gia: "Làm phiền."
Hắn cũng không cho quản gia đi qua cửa phòng.
Cửa phòng đóng lại.
Tiêu Nghiên tìm thuốc xong, rồi sau đó lâm vào trầm tư:
Hiện tại lại có vấn đề khác, làm thế nào có thể làm cô giáo đang ngủ say như chết uống thuốc?