Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 240: Vì Đó Là Anh 5






Hạ Kỳ Như dẫn Khởi Phong đi ăn tối xong mới đưa cậu về phòng nghỉ.
Mà ở bên ngoài kia, cách cô khoảng chừng năm trăm mét.
Một người đàn ông cũng đứng đó, cả người chìm trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ tuyệt đối không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Mặc dù khoảng cách xa như vậy, thế nhưng hắn lại nhìn thấy rất rõ cô gái ở căn phòng nhỏ kia, nhìn thấy cô cũng đang nhìn về phía bên này.
Có lẽ...cô đã phát hiện ra hắn rồi nhỉ?
Eric cảm thấy suy nghĩ này thật hoang đường.
Cô gái kia là con người, cô không thể có được những khả năng đặc biệt như hắn được.
Vậy cô đang nhìn cái gì?
Eric thử di chuyển sang bên cạnh một bước, ánh mắt vẫn nhìn cô gái kia chăm chú.
Thấy ánh mắt cô không di chuyển theo mình liền thở phào.
Eric cũng không biết vì sao bản thân phải e dè cô nữa.
Nhưng từ lần đầu nhìn thấy cô hắn đã cảm thấy vô cùng hứng thú với cô gái này, chỉ muốn tìm hiểu về cô nhiều hơn, bất chấp việc cô chỉ là một nhân loại nhỏ bé không chút tiếng nói trong thời đại này.
Nhân loại nhỏ bé?
Eric bỗng bị suy nghĩ này của mình chọc cười, nhất là khi hắn nhớ đến lúc cô đem Khởi Phong rời đi đã để lại một số tiền rất lớn giống như muốn mua lại cậu ta từ chỗ hắn vậy.
Hơn nữa theo lời kể của người gác cổng, cô gái này rất tà môn, hắn ta vừa lơ là một chút đã không tìm được nữa.
Điều đáng nói là người gác cổng cũng là huyết tộc và cấp bậc của hắn cũng không hề thấp.
Vậy mà hắn ta lại bị một nhân loại dắt mũi.
Điều này hoang đường biết bao, cũng khiến hắn đột nhiên nảy sinh cảm giác muốn chiếm hữu đối với cô gái nhỏ bé kia.

Nhưng không phải bây giờ, hắn sẽ không ra tay với một con mồi mà mình không nhìn rõ thực lực.
Eric nghĩ vậy liền nhìn cô gái kia thêm một lần nữa rồi mới rời đi.
Sau khi hắn rời đi không lâu, Hạ Kỳ Như ở phía đối diện cũng kéo rèm lại, nhưng cô cũng không đi ngủ ngay mà loay hoay làm cái gì đó, mãi đến gần sáng mới chợp mắt một lúc.
10 giờ sáng.
Sau khi dặn dò xong vài câu cơ bản cô liền trở về phòng mình.
Nhưng cô không đi ngủ ngay mà đứng ở trước cửa sổ nhìn ra màn đêm bên ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt không nhìn ra cảm xúc.
Hạ Kỳ Như và Khởi Phong vừa ăn sáng xong, người môi giới cũng thông báo cho bọn họ biết có thể chuyển đến nhà mới ở rồi, vì thế cả hai liền lưnhx thững di chuyển sang bên đó ở.
Lại nói ở thế giới này cô chẳng có việc gì làm nên dồn hết tâm huyết vào nuôi thằng nhóc Khởi Phong cho béo mập.
Bên quý tộc được học cái gì cậu cũng được học cái đó, thậm chí thi thoảng cô còn dạy cậu vẽ bùa hoặc một vài chiêu thức phòng thân tránh để cậu ta bị người ta bắt nạt.
Trải qua một thời gian dài chung sống cùng nhau, Khởi Phong cũng không còn nhút nhát như ban đầu nữa, tính cách cũng cởi mở hơn hẳn.
Chỉ có điều mỗi lần gặp Hạ Kỳ Như, cậu ta lại trở về như lúc trước, tuy vẫn ngoan ngoãn nhưng vẫn có vẻ sợ cô nhiều hơn.
Xem ra nỗi sợ ngày xưa cô gieo cho cậu khiến cậu ám ảnh không ít.
Điển hình là hôm nay, sau khi học xong lý thuyết để bắt tay vào thực hành vẽ bùa, cậu nhóc đột nhiên hỏi cô.
"Chị là phù thủy thật sao?"
Hạ Kỳ Như đang dạy cậu vẽ bùa, lúc này nghe cậu hỏi vậy liền ngẩn ra.
Cô tưởng chuyện này đã sớm kết thúc rồi chứ? Vì sao bây giờ vẫn còn hỏi cô vấn đề này vậy?
Khởi Phong coi sự im lặng của cô là ngầm đồng ý với đáp án của mình, thế là cậu lại hỏi tiếp.
"Chị thật sự có năng lực trường sinh sao?"
Câu hỏi này dễ hiểu hơn nhiều, cho nên Hạ Kỳ Như nhanh chóng đáp lại.
"Ừm."
Cô và thế giới thứ ba gần như gắn liền sinh mệnh với nhau, thế giới thứ ba còn, cô còn.
Mà thế giới thứ ba là nơi giao nhau giữa các thế giới.
Cho nên về cơ bản cô quả thật có năng lực trường sinh.
"Ồ."
Khởi Phong nghe vậy liền cúi đầu xuống, tiếp tục mân mê lá bùa trên tay, cũng không biết tâm trí lại bay đi đâu rồi.
Hạ Kỳ Như thấy vậy liền gõ tay lên mặt bàn.
"Tập trung vào."
"Vâng."
Nói thì nói thế nhưng sau đó vẫn vẽ bùa sai.
Hạ Kỳ Như coi như đã quen, thấy cậu ta vẽ sai liền đưa cho thêm một sấp bùa trống nữa.
"Vẽ tiếp đi, hết bảo chị, chị lại đưa cho cậu tiếp."
Khởi Phong nhìn sấp giấy dày cộm trước mặt, vẻ mặt đột nhiên trở nên phong phú.
Cô gái đối diện thấy vậy liền nhìn cậu, hỏi.
"Làm sao? Thấy ít quá à?"
"Không phải ít, mà là rất nhiều."
Nếu phải vẽ hết đống giấy này, tay cậu gãy mất.
Hạ Kỳ Như dường như đoán ra ý cậu muốn nói nên giải thích.
"Chị cũng đâu bắt cậu vẽ hết trong một ngày đâu, sợ gì? Hay cậu không thích học mấy cái này?"
"Vâng."
Khởi Phong quả thật không hứng thú với mấy cái này.
Ban đầu ngoan ngoãn nghe lời cô học nó là vì sợ làm cô phật ý, sợ cô thấy cậu không nghe lời sẽ đuổi cậu đi rồi lấy một đứa bé khác về nuôi.
Vì vậy thời gian đầu cậu luôn nỗ lực làm theo mọi lời cô nói, nhưng bây giờ thấy cô nuông chiều mình như vậy, cậu liền bắt đầu to gan lớn mật hơn, thi thoảng vẫn sẽ nói ra suy nghĩ của mình.
Nhưng khi nói xong lại có chút thấp thỏm nhìn thiếu nữ ngồi đối diện, ngoài ý muốn là cô không hề khó chịu, chỉ bình thản hỏi cậu.
"Vậy cậu thích cái gì?"
Khởi Phong bị hỏi liền ngây ra nhìn cô, lúng túng nói.
"Em không biết."
Hạ Kỳ Như nghe vậy liền lạnh lùng nói.
"Vậy thì tiếp tục học mấy cái này đi, sau này nó sẽ có ích cho cậu đấy."
"Vâng."
Khởi Phong đáp một tiếng rồi cúi xuống tiếp tục vẽ bùa, trong đầu cố gắng dẹp bỏ mấy suy nghĩ không thiết thực trong đầu đi.
Hạ Kỳ Như thấy cậu nhóc đã bắt đầu tập trung trở lại liền đi ra ngoài, trong tay là sấp bùa bị cậu nhóc vẽ sai.
Trước đây cô không có thói quen này,  nhưng từ sau lần Khởi Phong suýt làm bay một nửa thị trấn do gọi phải thứ không nên gọi ra ngoài thì cô thay đổi hẳn, lần nào cũng dặn cậu nhóc vẽ xong thì xếp gọn lại để mình kiểm tra.
Mà nhắc tới vụ này cô lại cảm thấy đau đầu, cũng có chút ngoài ý muốn và cảm thấy khó hiểu vì không rõ có phải vì bản thân lá bùa đã không bình thường do có nguồn gốc từ thế giới thứ ba hay bởi vì Khởi Phong là Quỷ Vương tương lai nên mới có thể hiệu triệu được những thứ đó hay không.
Tiểu Hắc cảm thấy hành động của cô vô cùng khó hiểu nên thắc mắc.
"Tiểu chủ nhân, vậy sao cô không lấy lá bùa thường cho cậu ta vẽ trước?"
Hạ Kỳ Như thành thật đáp: "Đây chính là lá bùa thường, còn là loại thấp nhất trong các loại bùa của ta."
Cho nên ban đầu cô mới không thèm chú ý, mặc cậu nhóc thoả sức tung hoành, kết quả cậu ta bị cậu nhóc chơi một vố suýt đỡ không được.
Tiểu Hắc còn chưa kịp bình tĩnh lại sau đáp án của cô, cô đã lạnh nhạt nói tiếp.
"Càng huống hồ ngày trước ta học vẽ bùa và trận pháp cũng từng triệu hoán phải người của Âm giới, còn suýt cống nạp luôn mạng của mình cho bọn họ nên thấy chuyện của Khởi Phong hiện tại cũng coi như bình thường."
Tiểu Hắc: "..." Nó phục rồi.
Dưới sự dung túng vô điều kiện của Hạ Kỳ Như, Khởi Phong cứ thế yên bình lớn lên.

Chẳng mấy chốc cậu nhóc ngày nào còn mới cao tới bụng cô giờ đã cao hơn cô nửa cái đầu.
Lúc này khuôn mặt bánh bao đã không còn nữa, đường nét trên khuôn mặt dần trở nên thon gọn, hoàn mĩ hơn khiến cậu nhóc nhìn đẹp trai hơn không ít, khụ, phải là cực kỳ đẹp trai.
Đẹp tới nỗi trong thị trấn ai cũng biết ở căn nhà sát bên thị trấn có một thiếu niên đẹp không bút nào tả siết.
Hàng ngày số người đến muốn nhìn ngắm dung nhan cậu xếp hàng dài cả cây số khiến nữ chủ nhân của căn nhà rất phiền não, cô càng tức giận hơn khi trong số những người đến gặp Khởi Phong còn có cả nữ huyết tộc.
Sau khi biết cả hai chỉ con người bọn họ liền không kiêng nể gì, trực tiếp ra giá với cô, đòi mua cậu nhóc kia về muốn bao nuôi kìa.
Đúng là con trai lớn khó giữ, hèn chi năm đó cậu nhóc bị người ta tính kế vì ghen tỵ, đến cô hiện tại còn muốn ném cậu ta ra ngoài cho rảnh nợ kia mà.
Khởi Phong cũng rất vô tội, cậu chỉ đi ra ngoài vài lần, trong những lần đó đều ghé qua cửa hàng bán đồ ăn hoặc cửa hàng quần áo nữ để mua đồ cho Hạ Kỳ Như.
Ngoài ra cậu không đi đâu cũng không làm ra hành động gì đặc biệt nữa, rốt cuộc mấy người kia nhìn trúng cậu ở điểm nào vậy?
Vẻ ngoài sao?
Nhưng theo lời Hạ Kỳ Như nói thì vẻ ngoài của cậu chỉ ưa nhìn một tý mà thôi, đâu đến nỗi khiến người ta phát cuồng đến mức này?
Cậu càng hoang mang hơn khi nghe người làm trong nhà bàn tán việc Hạ Kỳ Như sẽ bán cậu cho nhà nào để được lợi nhất, dù sao nuôi cậu nhiều năm như thế cũng tốn không ít tiền.
Mặc dù cậu biết cô không phải là người vì vài đồng bạc lẻ mà bán mình, nhưng việc cô liên tục ở trong phòng không ra ngoài vẫn khiến cậu thấp thỏm không yên.
Cô thật sự muốn bỏ mặc cậu, để cậu tự mình xử lý chuyện này sao?
Hay là...
Cô đang muốn thông qua việc này để thử thách cậu, muốn biết cậu có vì lợi dụ dỗ của bọn họ mà dứt áo rời đi theo bọn họ hay không?
So với vế đầu tiên, Khởi Phong càng tin vào vế sau hơn.
Vì thế cậu nghiêm mặt bắt đầu nghĩ cách xử lý đống rắc rối không biết từ đâu rơi xuống này.
Nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng tầm mắt của cậu rơi xuống mấy lá bùa trống để ngay ngắn trên mặt bàn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.