Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 213: Em Là Ánh Dương Ấm Áp Của Anh Kết






Hạ Kỳ Như muốn nắm chặt tay mình lại, cô muốn ngăn cản nguồn gốc của thứ ánh sáng này để nó không thể làm tổn thương đến Khởi Phong, nhưng phong ấn này là hắn hạ, ngoại trừ hắn ra không ai có thể làm nó ngừng lại được, thậm chí vì để cô hết hy vọng, hắn còn tự mình đơn phương hủy đi khế ước sinh tử, khiến cô chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hắn từ từ tan biến ở trước mặt mình.
Bông hoa trên lòng bàn tay Hạ Kỳ Như cũng theo đó tan biến, nguồn sức mạnh đã biến mất đột nhiên tràn vào cơ thể cô, đập tan âm khí lượn lờ quanh người cô suốt mấy nghìn năm qua.
"Tiểu chủ nhân, cô trở lại rồi."
Tiểu Hắc thấy xiềng xích quanh người cô đã tan biến liền mừng rỡ không thôi, nhưng sao sắc mặt của cô lại tệ như vậy? Đáng lẽ cô phải vui mừng mới đúng chứ?
Tiểu Hắc còn đang suy nghĩ, nó chợt nhìn thấy tiểu chủ nhân phun ra một ngụm máu tươi.
Dù sao cũng là khế ước sinh tử, cho dù Khởi Phong có thay cô chịu mọi phản phệ thì cô vẫn sẽ chịu tổn thương nhất định, mà tổn thương này tương đương với nửa cái mạng của cô, cho nên dù cô có kiên cường đến mấy cũng buộc phải gục ngã.
Sau khi cô ngất đi không lâu, một làn khói trắng chợt bay đến gần cô, nhưng nó vẫn chưa kịp chạm vào người cô thì đã tan biến.
"Tiểu chủ nhân..."
Tiểu Hắc còn đang thấy khó hiểu, sức ép luôn đeo bám nó suốt nghìn năm qua chợt biến mất, những ký ức mà Khởi Phong che giấu suốt thời gian qua cũng ùn ùn kéo đến.
Lúc này nó mới hiểu ra toàn bộ mọi chuyện.
Thì ra khởi nguồn của tất cả mọi thứ lại là Khởi Phong.
Thì ra người khiến tiểu chủ nhân và nó rơi vào cảnh có nhà nhưng không thể về là hắn.
Đáng hận nhất, nó đường đường là linh thức của thế giới thứ ba nhưng lại bị một linh hồn của người phàm bắt nạt mấy nghìn năm.
Đây là chuyện không thể tha thứ được.

Tiểu Hắc muốn mắng, muốn chửi Khởi Phong một trận, nhưng nó lại không thể nào nói ra lời được, thậm chí khi thấy hắn chết, nó cũng không vui được, trong lòng còn cảm thấy man mác buồn, điều này khiến nó cực kỳ sợ hãi.
Lẽ nào nó bị hắn thu phục rồi???
Không thể nào, chủ nhân của nó chỉ có thể là Hạ Kỳ Như mà thôi.
Hạ Kỳ Như là do nó gọi ra, là chủ nhân mà nó luôn chờ đợi và nguyện ý phục tùng, còn Khởi Phong chỉ là một tên biết dùng nắm đấm để chèn ép người khác, nó còn lâu mới đau lòng vì hắn.
Tiểu Hắc tự tẩy não mình một hồi, nhưng khi quay sang nhìn tiểu chủ nhân nó đột nhiên nhận ra hình như người đau lòng vì hắn không chỉ có mỗi mình nó.
Bởi vì dù đã hôn mê nhưng nước mắt vẫn theo khoé mắt cô chảy xuống dần ướt đẫm cả khuôn mặt.
Tiểu Hắc trải qua bao nhiêu thế giới, thấy đủ mọi sự tuyệt vọng, đau khổ, sợ hãi,...của con người nhưng nó chưa bao giờ đồng cảm với những người đó.
Nhưng kỳ lạ là lần này nó lại bị tiểu chủ nhân làm cho cảm động.
Tuy cô không khóc không nháo, chỉ nằm yên ở đó rơi nước mắt, nhưng nó lại vô cớ cảm nhận được sự đau khổ, bi thương không nói nên lời từ những giọt nước mắt đó.
Tiểu Hắc đột nhiên cảm thấy không ổn.
Tiểu chủ nhân vốn không nên có cảm xúc, cũng không nên có tình cảm.
Nhưng bây giờ cô lại có, trong lòng cô hiện tại cũng có một bóng hình không thể xoá nhoà.
Trước đây mỗi khi rời một thế giới cảm xúc của cô đều rất bình thản, cho dù là cô hay Khởi Phong chết trước cô cũng không cảm thấy luyến tiếc, bởi vì cô biết bọn cô rồi cũng sẽ gặp lại nhau.
Còn lần này Khởi Phong dù biết cả hai có thể sẽ không gặp nhau nữa nhưng đến cơ hội để cô nói lời tạm biệt hắn cũng không cho, nói biến mất là biến mất.
Có phải hắn đang cố ý trả thù tiểu chủ nhân vì cô luôn thất hứa với mình hay không? Bởi vì cô từng hứa sẽ quay trở lại với hắn nhưng lần nào cũng đi mãi không về, cuối cùng để hắn một mình cô độc ở những thế giới đó.
Tiểu Hắc không biết nữa, bây giờ nó chỉ muốn nghĩ cách để tiểu chủ nhân hết buồn mà thôi.
Nhưng nó phải làm thế nào bây giờ?
Dù sao lúc sinh ra cô đã được Khởi Phong nuôi nấng, tuy cách dạy của hắn có hơi khác người nhưng không thể vì vậy mà phủ nhận mọi công lao của hắn được.
Tiếp nữa hắn không chỉ một lần mà rất nhiều lần bảo vệ cô, dù tiểu chủ nhân có vô tình đến cỡ nào đi chăng nữa cũng bị hắn làm cảm động thôi.
Cho nên tiểu chủ nhân đau lòng vì hắn là chuyện dễ hiểu, chỉ là cô không nên giữ cảm xúc tiêu cực này quá lâu ở trong lòng.
Nói cách khác cô không được có tình cảm, không được vui buồn quá mức, bất kỳ một xáo động nào trong lòng cô đều sẽ ảnh hưởng đến thế giới thứ ba, dẫn tới ác quỷ sẽ lợi dụng sơ hở đó để thoát khỏi nơi này.
Nhưng Hạ Kỳ Như lại đang hôn mê, cô sẽ không thể tự mình khống chế cảm xúc trong hoàn cảnh này được, Tiểu Hắc thấy vậy chỉ có thể đưa cô khỏi nơi phong ấn trước.
Tuy nói nó chính là linh thức của thế giới này, nhưng nó cũng chỉ là một vật chứa, hoàn toàn không có khả năng khống chế ác quỷ ở nơi đây, Hạ Kỳ Như vì thế mới được ra đời, nhưng tình hình bây giờ có chút hỗn loạn.
Tiểu chủ nhân đang hôn mê không rõ ngày tỉnh, đừng nói là trấn áp ác quỷ đến tính mạng bản thân cô hiện tại còn khó bảo toàn kìa, Ngôn Cẩn khỏi cần nói nữa, bây giờ nó chỉ mong ông ta biết đường chạy đã mừng lắm rồi.
....!
Hạ Kỳ Như lần này ngủ rất lâu, lâu hơn tất cả những lần trước cộng lại, thậm chí có đôi lúc Tiểu Hắc còn cho rằng người nó đang bảo vệ hiện tại chỉ là một cái xác rỗng mà thôi.
Nhưng Tiểu Hắc cũng không bỏ cuộc, hàng ngày đều bay lượn quanh nơi Hạ Kỳ Như ngủ, thi thoảng còn giúp cô đuổi một vài thứ không nên đến đi.
Không biết có phải Hạ Kỳ Như cảm động vì sự trung thành tận tâm của nó hay không mà cô cuối cùng cũng chịu tỉnh lại làm nó mừng rớt nước mắt.
"Tiểu chủ nhân cô tỉnh rồi, cô cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?"
Tiểu Hắc hỏi xong mới thấy không đúng, thế là nó thấp thỏm hỏi một câu.
"Tiểu chủ nhân, cô có nhớ tôi là ai không vậy?"
Nhìn mặt ngơ ngác như vậy không phải lại bị mất trí nhớ chứ?
Đừng mà, cô mất trí nhớ nhiều quá ngu đi hoặc trở thành một tảng băng luôn thì sao?
Dù sao càng ngày nó càng thấy tiểu chủ nhân âm trầm, đáng sợ hơn lần đầu nó gặp cô nhiều.
Hạ Kỳ Như nhìn nó bất đắc dĩ nói.
"Yên tâm, ta không bị mất trí nhớ."
Tiểu Hắc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục lăng xăng quanh cô, cũng may tuy ngủ lâu nhưng tinh thần của Hạ Kỳ Như hiện tại vẫn rất bình thường, cô không nhắc đến Khởi Phong hay những chuyện trong quá khứ, giống như hắn ở trong lòng cô cũng giống như bao người khác, chỉ cần biến mất liền bị cô lãng quên ngay lập tức.
Tiểu Hắc vì vậy mà cũng bớt lo, thế là nó đánh liều hỏi ra câu hỏi nó đã tò mò từ rất lâu rồi.
"Tiểu chủ nhân, cô biết Khởi Phong bày trò với chúng ta từ khi nào vậy?"
Hạ Kỳ Như vừa lật sách vừa bình thản nói.
"Khi ta lần đầu dùng được triệu hoán linh."
Triệu hoán linh?
Chính là thế giới của Kỷ Vũ sao?
Tiểu Hắc ngẩn ngơ một hồi cũng hiểu ra mọi chuyện.
Triệu hoán linh đối với người khác thì rất trâu bò, nhưng đối với Hạ Kỳ Như thì nó chỉ là muỗi, có điều trước đó cô bị Khởi Phong phong ấn năng lực nên dù có là một kỹ năng đơn giản cô cũng không làm được, lúc đó nó còn tưởng cô giấu nghề, thì ra cô là cô thật sự không dùng được.
Nhưng khi đó cô vẫn chưa phát hiện ra điểm khác thường, còn tự cho rằng bản thân chỉ đang khôi phục lại ký ức nên năng lực cũng khôi phục theo.
Sau đó đến thế giới của Lục Cửu, khi đang đối mặt với Cảnh Thiên lực lượng của cô đột nhiên bị phong ấn lại, có người sợ nếu cô cưỡng chế sử dụng năng lực để chống lại Cảnh Thiên sẽ khiến không chỉ thân thể cô mượn dụng ở thể giới đó tan biến mà chính bản thân cô cũng bị trọng thương nên đã kéo cô lại trực tiếp đưa cô đến thế giới mới.

Từ lúc đó cô đã biết được có người đứng sau thao túng mọi chuyện, thậm chí là không từ thủ đoạn để cô đi theo con đường hắn vạch ra.
Đang tiếc khi cô phát hiện ra chuyện này cũng là lúc ký ức bị xoá bỏ khiến cô một lần nữa quay về điểm xuất phát ban đầu.
Nhưng ai ngờ được Hạ Kỳ Như lại gặp phải Lạc Y và được cô ấy nhắc nhở về Khởi Phong, điều này khiến cô lại nảy sinh nghi ngờ và lần nữa tìm hiểu về thân phận của hắn dẫn đến một loạt sự kiện về sau.
Thế mới nói đã là số mệnh, có chạy cũng không thoát được.
Tiểu Hắc thấy lúc nó nhắc đến Khởi Phong, Hạ Kỳ Như đến một biểu cảm dư thừ cũng không có liền hỏi cô.
"Vậy bây giờ cô đối với hắn là yêu hay hận?"
Hay là vừa yêu vừa hận?
"Quan trọng sao?"
Hạ Kỳ Như thờ ơ đáp, sau đó gập sách lại đi đến một cánh cửa không thời gian.
"Nghe nói Hạ Kỳ Như giả ở bên ngoài đang mượn danh nghĩa của ta gây sự khắp nơi phải không?"
Tiểu Hắc nhìn cô ngẩn ra một lúc mới gật đầu, trước đó nó định nói với cô rồi nhưng vì sợ nhắc đến cô ta sẽ khiến cô nhớ đến Khởi Phong nên đành nhịn lại, nó còn tưởng cô không để ý nữa cơ.
"Tiểu chủ nhân, cô ta mạnh hơn với Nguyễn Kỳ Như đó, cô phải cẩn thận một chút."
"Ừm."
Hạ Kỳ Như thấp giọng ừm một tiếng sau đó cả người liền khuất sau cánh cửa.
Nếu hắn đã muốn cô bắt đầu lại từ đầu, vậy thì tất cả mọi thứ về hắn cô cũng phải xử lý sạch sẽ, đến khi những thứ liên qua đến hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô mới thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.