Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 120: Ngoại truyện




"Tiểu chủ nhân, lát nữa ta sẽ đem hồn cô rời khỏi thân thể này, cô hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé? Quá trình dịch chuyển có thể hơi xóc đó."
Tiểu Hắc vừa nói xong, thế giới xung quanh đột nhiên trở nên tối đen như mực.
Hạ Kỳ Như: "..."
Không phải nói cho cô thời gian chuẩn bị sao? Đồ lừa đảo.
"Tiểu Hắc, ngươi đưa ta tới chỗ nào rồi?"
Hạ Kỳ Như nhìn không gian tối đen xung quanh mình, vẻ mặt hơi mù mờ.
Tiểu Hắc cũng vẻ mặt mê man.
"Tiểu chủ nhân, ta vẫn chưa làm gì cả mà."
Nó còn chưa kịp khởi động trận pháp thì đã cùng tiểu chủ nhân xuất hiện ở đây rồi.
"..."
Rất tốt.
Nếu không phải Tiểu Hắc, vậy thì là ai đã làm vậy?
"Mau tìm cách rời khỏi đây đi."
"Tiểu chủ nhân, phía trước hình như có người."
Tua vải trên tay đột nhiên chỉ về một phương hướng, Hạ Kỳ Như nghe vậy thì nghi hoặc nhìn theo.
Vào lúc đó hai người một lớn một nhỏ dần xuất hiện trước mặt cô.
Một người đàn ông đi tới chỗ hai người kia, ánh mắt không có thiện ý nhìn chằm chằm cậu bé con đang nép sau lưng người phụ nữ, vẻ mặt dần trở nên xấu xa.
"Là nó sao? Được đấy."
"Mẹ ơi..."
Cậu bé có chút sợ hãi ánh mắt của người đàn ông kia, hai tay càng nắm chặt vạt áo người phụ nữ, người phụ nữ dịu dàng nhìn cậu ta dỗ dành.
"Tiểu Thiên, con tạm thời ở đây với bác nhé, mẹ sẽ đến đón con sau."
Người phụ nữ vừa nói xong liền giao cậu bé kia cho người đàn ông rồi quay người rời đi, cậu bé muốn đuổi theo, nhưng nó quá nhỏ bé, hoàn toàn không đủ sức thoát khỏi hai cánh tay như hai cái gọng kìm kia của người đàn ông.
"Nhóc con nghe lời ta đi, có như thế mẹ ngươi mới sớm trở về đón ngươi được."
Người đàn ông tuy vẫn đang dỗ dành hắn, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại chẳng khác nào đang nhìn một món hàng cả.
Cậu bé tuy sợ hãi người đàn ông kia nhưng sau cùng nó vẫn lựa chọn tin tưởng, mỗi ngày đều kiên trì ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà, ánh mắt to tròn luôn nhìn về một hướng với vẻ mặt mong chờ.
Nhưng nó chờ từ ngày này sang ngày khác, mãi vẫn không chờ được thứ nó mong muốn.
Ánh mắt nó từ hy vọng chuyển sang thất vọng rồi cuối cùng là tuyệt vọng.
Nó bị bỏ rơi rồi sao?
Hạ Kỳ Như nhìn ánh mắt to tròn ngập nước kia của đứa bé kia, tình mẫu tử liền tràn ngập trong lòng, cực kỳ muốn lên ôm lấy hắn mà dỗ dành.
Nhưng cô bây giờ đối với hắn mà nói chỉ là một người qua đường, ngoại trừ ở bên quan sát cô chẳng thể làm gì khác cả.
Mà đứa bé kia sau đó cũng không ra bậc cửa ngồi nữa, nó bắt đầu chấp nhận cuộc sống mới này của mình, đôi mắt linh động ngày nào dần trở nên đờ đẫn vô hồn.
Bởi vì nó biết nó đã bị bán rồi, bị chính mẹ ruột của mình bán đi.
"Nhóc con mau lên xe đi, lát nữa nhớ phải thật ngoan ngoãn nhớ chưa? Có như thế ta mới bán ngươi với giá cao được."
Người đàn ông nói xong liền đẩy cậu bé kia lên xe ngựa, mà cậu bé kia giống như một con rối ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của hắn ta.
Người đàn ông thấy vậy liền vô cùng hài lòng.
Một năm này ông ta nuôi hắn tốt như thế đảm bảo sẽ bán được với giá cao cho mà xem.
Máu của con người luôn là đồ bổ với huyết tộc, nhưng huyết vương khi đó đã hạ lệnh cấm huyết tộc săn bắt con người trái phép để tránh con người tuyệt chủng, tùe đó cắt đứt nguồn cung cấp máu dồi dào của bọn họ, vì thế chợ đen chuyên buôn bán người liền được thành lập.
Một năm qua Cảnh Thiên được nuôi dưỡng tốt như thế, da dẻ vừa mềm vừa thơm, dáng dấp lại đẹp như vậy khỏi nói cũng biết hắn "đắt hàng" thế nào.
Hắn vừa được đưa lên sàn đấu giá, các huyết tộc đã thi nhau nuốt nước bọt, một người lập tức giơ bảng lên.
- 40 đồng bạc.
- 50 đồng bạc.
- 60 đồng bạc.
Cảnh Thiên nhìn những người phía dưới kia, ánh mắt hắn hơi sợ hãi cũng tràn ngập sự khuất nhục.
Con người dưới sự cai trị của huyết tộc chính là rẻ mạt như thế đấy.
- ta ra giá 200 đồng bạc.
- thành giao.
Chỉ với vẻn vẹn 200 đồng bạc, Cảnh Thiên cứ thế đã được bán đi rồi.
Sau khi đổi chỗ ở mới, cuộc sống của hắn vẫn như cũ, hàng ngày ngoại trừ ăn chính là lấy máu cho chủ nhân của mình.
Thời gian cứ thế nhàm chán trôi qua, hắn cuối cùng cũng trở thành một thiếu niên rồi.
Bởi vì dáng dấp đẹp đẽ, hắn rất được các huyết tốc khác coi trọng.
Vì thế tai họa của hắn cũng dần bắt đầu từ đây.
Ở thế giới huyết tộc, con người vốn không có nhân quyền, thế nên để tồn tại bọn họ chỉ có thể lấy lòng chủ nhân của mình, chính là những huyết tộc đã mua bọn họ từ chợ đen kia.
Trước nguy cơ bị chủ nhân vứt bỏ, đám người này liền liên kết lại để hãm hại hắn.
Dù biết chỉ là ảo cảnh, thế nhưng khi thấy hắn gặp nguy hiển Hạ Kỳ Như vẫn vô thức chạy đến cứu hắn.
Chỉ là cô vừa tiến lên tuyến thời gian liền đột nhiên thay đổi, đến lúc cô nhìn rõ khung cảnh xung quanh lần nữa, trước mặt cô đã không còn là cậu thiếu niên trắng trẻo tuấn mĩ như lúc nãy nữa rồi.
Cậu ta hiện tại đã bị huyết tộc cắn và đang dần chuyển hóa thành bọn họ.
Nhưng bởi vì bị huyết tộc cấp thấp cắn, cho nên hắn không cách nào tiến hóa lên cao hơn, chỉ có thể làm một huyết tộc cấp thấp đến con người cũng có thể đánh đập mình.
Đói...
Hắn thật sự rất đói...
Thế nhưng hắn lại không thể ăn được thức ăn của người bình thường nữa.
Mỗi lần ăn vào dạ dày hắn đều cồn cào khó chịu, ăn bao nhiêu liền nôn bấy nhiêu.
- ăn đi, nếu không ngươi sẽ chết đấy.
Trong lúc hắn đang ôm lấy bụng mình, một người đàn ông kéo một nhân loại đến chỗ hắn, tay chân bởi vì cọ xát với mặt đất nên bị rách da vài chỗ, mùi máu tươi gai mũi bỗng trở nên hấp dẫn cực kỳ.
Cảnh Thiên nhìn nhân loại kia thèm khát hồi lâu, nhưng sau cùng hắn vẫn như cũ không chịu uống máu người.
Có lẽ bởi vì từng là đồ ăn của người khác, cho nên hắn rất hiểu cảm giác tuyệt vọng của nhân loại trước mặt này, thế nên dù rất đói, hắn vẫn không đủ tàn nhẫn để ra tay.
- ngu ngốc.
Người kia châm chọc một câu rồi bỏ đi, cũng bỏ mặc luôn con mồi của mình.
Thiếu niên nhìn nhân loại trước mặt nuốt nước bọt mấy cái, nhưng sau cùng hắn vẫn rời ánh mắt đi.
Bởi vì không chịu uống máu người, Cảnh Thiên liền trở thành con mồi của bọn họ.
Bộ dạng của hắn càng ngày càng trở nên tiều tụy hơn, nhưng dù vậy hắn vẫn không thể nào chết được, cứ mỗi lần hắn muốn chết thì người kia lại ép hắn uống máu người, duy trì sự sống bất cứ khi nào cũng có thể chấm dứt của hắn.
"Tiểu chủ nhân, đây là...."
Hạ Kỳ Như nhìn thiếu niên kia, vẻ mặt hơi trầm xuống.
"Quá khứ của Cảnh Thiên..."
Ở thế giới trước đó.
"Tiểu chủ nhân, vì sao chúng ta lại ở đây chứ?"
Tiểu Hắc ôm chặt lấy cổ tay cô, trong giọng nói không giấu được vẻ tò mò lẫn e sợ.
Bởi vì nếu thế giới bọn họ thật sự đang ở là quá khứ của Cảnh Thiên, vậy bọn họ chẳng khác đang bị nhốt trong biển linh hồn của hắn cả.
Hạ Kỳ Như trầm ngâm nhìn nó.
"Ta làm sao biết được."
Hỏi cô không băng hỏi đầu gối, cô biết quái gì đâu?
Cô cũng rất bất ngờ đó được không hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.