Xuyên Nhanh: Lữ Khách Nghịch Tập Chi Kí

Chương 81: Tức phụ khó tìm (xong)




"kỳ quái, ta vẫn không hiểu. Ngươi cho ta giải thích! "

"hỏi Dư lão! "

Học trò muốn tìm hiểu tri thức, nàng lười giải đáp. Vẫn là giao cho người có chuyên môn đi.

"..." Dư lão.

Dư lão nhìn Kỳ vương gia, nhả ra bốn chữ. " an phận thủ thường! "

"..." Kỳ vương gia.

Mấy người đánh cái gì bát quái đâu?

----

Hai đứa kia ăn đến căng bụng, ở ngoài du muốn lật thuyền. Dương Nặc tay nhẹ véo, căng tràn hắc khí biến thành mấy viên bi đen, mà con sâu với cục than biến về bản thể mini.

"anh ~ " (lão đại quá đáng, thế nào không để nó hưởng thụ năng lượng thêm nhiều ít thời gian đâu)

Mỗi đứa cầm một viên bi đen liếm như chó gặm xương . Dư thừa kẹo bị Dương Nặc niêm một chỗ.

....

"mẫu hậu, ta tương lai con dâu không muốn ta! " Kỳ vương gia.

"vậy, chấp nhận đi! " Thái hậu.

"..." Ngài là mẹ đẻ ta thật sao?

....

Đề Tử bình thường làm ít, mà phá nhiều. Nay hắn đột nhiên bị người nâng về, hôn mê bất tỉnh mấy hôm không đi làm , trong nhà thức ăn càng không có dư thừa. Nữ nhân Linh Linh không chịu được hoàn cảnh bữa đói bữa no này, bèn mặt dày tới tìm Dương Nặc cáo trạng.

"Dương Nặc, ngươi cái này yêu nữ! Ngươi rốt cuộc đối với ta phu quân làm cái gì ,để hắn hôn mê không chịu tỉnh lại ? Không được, ta muốn ngươi bồi thường trăm lượng.... Không, ngàn lượng bạc mới đúng! "

"ngươi nữ nhân này khẩu khí không phải bình thường đại a! "

"không được, hôm nay bản vương phải... " thay trời hành đạo.

Kỳ vương chưa nói hết. Dương Nặc trước hành động. Nàng phất tay, một cơn gió cuốn Linh Linh bay đi.

[ai ui, chị đột nhiên mở lòng từ bi? ]

Bọn nó hút đám Đề Tử không sai biệt lắm, có thể chống cự cơn đói một thời gian.

Nữ nhân kia, ta lười tính toán!

....

Sau đó nữ nhân Linh Linh kia quả nhiên không làm phiền Dương Nặc , mà nàng ta, cũng không chịu nổi việc hầu hạ Đề Tử, lẳng lặng trở về thanh lâu hành nghề. Đề Tử ở nhà bệnh bị bỏ đói, phải tự mình làm cơm nước, giặt giũ,... Sau khi hắn khỏi liền đi tìm Linh Linh.

Sau biết Linh Linh trở về thanh lâu, liền tìm tới thanh lâu làm loạn một phen. Nhưng rốt cuộc Linh Linh cũng lại không theo hắn trở về, mà hắn cũng không đòi được cái gì .

Đề Tử lại trở về cuộc sống một mình trước kia. Thường ngày đi qua tiệm thuốc sẽ ngó lại nhìn một phen. Sau đó lại nghĩ, nếu hắn trân trọng người ta một chút, có phải bây giờ....

Lại nghĩ nhiều cũng không thành hiện thực.

----

"a dì, ta thấy cái kia Kỳ vương gia rất chân thành a! Đều theo đuổi ngươi lâu như vậy.... "

"con nhìn lầm! Hắn là nợ nhà chúng ta tiền, mới phải làm chân sai vặt. Tình toán thời gian, hắn phụ việc cho nhà chúng ta, làm thêm ba trăm năm nữa mới trả đủ tiền !"

"..." Kỳ vương gia.
Chưa kịp hy vọng đã thấy thất vọng.

"nga! " Dương Thi ánh mắt chợt đạm. Nguyên lai là như vậy !

"kia a dì không tính toán tái hôn sao? "

"tại sao ta phải tái hôn? Ta có nhà cửa, có sự nghiệp, có tiền tài dư giả tiêu không hết! Có thể tự lập, tự lo. Con cảm thấy có nam nhân nào so với ta tài giỏi, xứng đáng hơn chăng? "

Dương Thi ngẫm nghĩ, xác thực.

----10 năm sau----

"a dì, hôm nay ta đi câu cá, câu được một con thật to, tối cho người nấu bữa ngon được không? "

"a dì, người đang ngủ sao? "

Dương Thi tiến lại trong nhà, thấy Dương Nặc nằm nhắm mắt dựa vào cái ghế. Nữ nhân ngủ thật yên bình. Trên bàn còn có một tờ giấy.

"tiểu Thi, con trưởng thành ,có thể tự lập, tự lo cho mình rồi! A dì có thể yên tâm xuống dưới bầu bạn với cha mẹ con !

Dưới sàn nhà có tiền ta để lại, đủ lo cho con một thời gian . Nếu có khó khăn thì nhờ Kỳ vương gia giúp đỡ, hắn vẫn nợ chúng ta tiền. Hai cuốn sách ta đưa con, học xong nhớ đốt đi . Đặc biệt là đạo thuật, tuyệt đối không thể lậu ra ngoài.

Ở lại, bảo trọng! "

Dương Thi nam hài ,hiện là cái trưởng thành nam nhân, lông mi khẽ run ,yên lặng rơi nước mắt. Hắn biết ngày này sẽ tới, không nghĩ nhanh như vậy.

-----

Tổng kết đi!

[1.Nhiệm vụ chính : hoàn thành .
Khen thưởng : 300 điểm.
2.Nhiệm vụ phụ : không có.
Khen thưởng : 0.
Tích lũy ngoài lề : 5000 điểm.

Tổng : 40.014.500 điểm ]

[đi tiếp hay nghỉ ngơi? ] Hệ thống nhìn số dư, trong lòng thầm mắng : gian thương. Lúc ở tiệm thuốc bán dược liệu giá rẻ, lí do chị gái không cần tiền, chỉ cần mỗi người tùy bệnh bốc thuốc, cảm ơn vài chục cái. Cho nên rất đông khách. Chả trách hiệu thuốc đối diện ghen ăn tức ở , tìm người quấy rối. Cơ mà vẫn không làm gì được .

Chị gái : Đi tiếp! Tích thời gian nghỉ ngơi.

Vị diện 9 hoàn tất!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.