Xuyên Nhanh: Lữ Khách Nghịch Tập Chi Kí

Chương 56: Đạo cô đi cẩn thận (1)




Lâm Tiếu mồ côi đến năm tuổi, được một đạo sĩ nhận nuôi . Mười năm sau học thành tài, thứ đầu tiên nhận được là một sấp giấy nợ.

Thế là Lâm Tiếu phải xuống núi xuất sư hành đạo ,làm việc trả nợ thay đạo sĩ.

Thế nhưng quanh quẩn không có việc cho nàng ta có thể làm. Thế rồi một nam nhân xuất hiện, nói nhà mình có thứ gì đó không sạch sẽ ám, ra một cái giá cao nhờ Lâm Tiếu tới giúp. Cái giá đúng thứ Lâm Tiếu cần để trả nợ ,không nghi ngờ liền nhận vụ làm ăn này.

Sau đó Lâm Tiếu phát hiện nữ yêu là một tì thiếp trong nhà của nam nhân. Nhưng nam nhân kia không tin, Lâm Tiếu mấy lần muốn vạch mặt cô ta đều bất lực hoặc thất bại. Mãi đến về sau bị nữ yêu gài bẫy hút hết sinh lực ,kết thúc cuộc sống, Lâm Tiếu mới biết mình bị nam nhân kia và nữ yêu lừa.

Nam nhân sau đó vẫn tiếp tục đi lừa những người khác về cho nữ yêu hút cạn sinh lực của bọn họ. Hắn thì càng ngày càng phất lên giàu có, mà nữ yêu càng trở nên mạnh mẽ không ai địch lại. Và bọn hắn sống hạnh phúc về sau trên đỉnh cao của nhân sinh.

-----

Chị gái xem xong kịch bản là một bộ mặt hoài nghi nhân sinh. Mãi đến khi nữ yêu xuất hiện với bộ mặt thật xấu xí, giơ cái mồm máu to, móng tay như tơ muốn nuốt trọn sinh mệnh sống. Lâm Tiếu liền chộp lấy đôi giầy, đập nữ yêu tới tấp.

[chị, nhẹ nhàng thôi! Đánh chết mục tiêu giờ!! ]

Là đạo cô thì không phải nên trừ tà sao?

[Em quên không nói . Điều luật không sát sinh là... với mọi giống loài. Trừ phi cô ta tự tan biến! ]

Bốp!

Nghe hệ thống nói xong, chị gái đập nữ yêu dính sát tường. May mà sinh mệnh lực cô ta cường, chưa chết được. Sau đó phủi tay, chỉnh đồ chuẩn bị rời đi.

[...] Bạo lực thấy mẹ.

Ai biết nữ yêu thế nào đột nhiên tỉnh dậy, giương bộ mặt thê thảm, cười nhạo Lâm Tiếu.

"Ta đã giăng trận pháp rồi, ngươi nằm mơ rời đi! Ha ha ha! " Nữ yêu cho rằng Lâm Tiếu đánh trúng mình là tình cờ, vẫn giương cao bộ mặt tự tin sẽ giết chết đối phương và rút cạn sức sống của nàng ta trong hôm nay.

Là cô ta tự tìm chết đó nhé!

[...]

Nghe nữ yêu nói xong, chị gái đứt mẹ căn não bình tĩnh. Lại cầm giầy lao vào cho con bitch kia một trận nhừ đòn.

Đuôi áo bào bay trong gió, Lâm Tiếu rời đi một cách ngạo nghễ.

Đợi nam nhân kia trở lại thì thấy nữ yêu thê thảm nằm trên đất trong nhà kho.

"Linh Nhi, là ai làm nàng ra nỗi này ?"

Có lẽ Mạnh Trạch chưa từng thấy bộ mặt thật của nữ yêu nên vẫn luôn si mê nàng ta ,và làm theo những gì nàng ta nói. Dù sao đôi bên đều có lợi. Vừa có mỹ nhân vừa có tiền tài, tội gì không làm.

"...Lâm... Tiếu... " Nữ yêu Linh Nhi cắn chặt răng mới nói ra được tên đối phương.

Không biết hôm nay thiên địa sui khiến thế nào, mà nàng ta hành sự lại thất bại , còn bị đánh cho thảm như vậy nữa. Thù này, Linh Nhi ta nhất định sẽ hoàn trả!

----

Ở một chỗ khác, Lâm Tiếu kiếm cái khách điếm, tắm rửa ,thay quần áo, và nghỉ ngơi. Vừa ngồi gặm táo ,vừa nghĩ cách xử con bitch và nam nhân kia.

[À đúng rồi, nguyên chủ có hai cái nguyện vọng :

1. Giúp nàng ta nghịch tập thành công.
2. Sống như một đạo cô, hành hiệp trượng nghĩa, trừ tà thế gian. Thời hạn là 5 năm ]

Ta không biết dùng bùa! Càng không am hiểu cái gì quỷ sứ, tinh linh, phong thủy!

[...] Cái gì quỷ sứ ,linh tinh...
Hệ thống rất muốn phun tào, lại phải kiên nhẫn giải thích.

[chỉ cần giúp người ta trong giới hạn có thể thôi. Hơn nữa chị cũng có thể sử dụng năng lực của cố chủ để làm nền tảng thực hiện nguyện vọng của đối phương. ]

Nếu nhỡ thể chất của cố chủ vô dụng?

[...vậy tự lực cánh sinh ạ! ]

"..." chị gái.

----

Quán trà là nơi tốt nhất để nghe đủ loại tin tức bát quái trên đời. Lâm Tiếu kiếm chỗ ngồi , vừa uống trà vừa làm thính (nghe) vương.

"Ta nói ngươi nghe, hôm qua ta vừa mua cái quần này. Đẹp không? Mất một xâu tiền đấy! " mỗ A.

"xí, ta vừa mua cái áo này, mất 12 đồng đó! " mỗ B.

"chậc! Các ngươi đều là lũ tầm phào. Anh rể của biểu ca của bà con xa của ta làm cho một nhà giàu nói ,đồ của Tần nhị thiếu gia ở đó, một miếng ngọc 3 lượng bạc trắng, một bộ quần áo 12 lượng bạc, nội y 5 lượng bạc. Ta nghe kể lại, đều là thứ tốt nhất mà người ta chỉ dám nhìn chỉ không dám mặc, không thì đều sợ vấy bẩn, làm hỏng . Chưa kể đến tiểu thư, phu nhân nhà đó, mỗi người đều sở hữu tủ quần áo lên đến vài trăm lượng bạc. Của các ngươi tính là thứ gì?! " mỗ C

"ngươi khoe cũng là khoe đồ của người khác, có gì đáng tự hào? " mỗ A không phục nói.

Mỗ C không để ý hắn, vẫn tiếp tục nói. "Đấy là còn chưa kể đến, vị Tần nhị thiếu gia kia ốm yếu, mua thuốc đều phải dùng đến nghìn lượng, mời đủ y sĩ tới thăm khám, ngươi không biết cảnh tượng đó đồ sộ thế nào đâu . Chậc chậc ! Chắc có thể sa hoa như hoàng đế trong cung điện vậy . "

"hoàng đế sa hoa thế nào, một miệng dân đen như ngươi làm sao dám tưởng? "

[chị, có khả năng cao lắm! ]

[đi thử đi! ]

"..."

----

Lâm Tiếu dừng trước phủ đệ Tần gia trầm ngâm.

Không thấy gì bất thường.

[thử lại gần xem nào! ]

"Người nào, không xuất ra thư tín hoặc giấy mời thì không được vào! "

Quả nhiên là phủ cao đệ rộng.... Cái quần què gì đó!

[...]

Vài ba cái người hầu mà giữ được chị gái thì chị....

Lâm Tiếu phi thân đạp tan cái cổng lớn Tần phủ ,trước làn khói bụi mờ mịt ,tự tin đi vào như cao nhân đắc đạo . Dọa một nhà Tần phủ kinh ngạc chạy ra đón tiếp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.