[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thật Không Đơn Giản

Chương 34: Tiếng Nói Tử Thi 32





Nhìn khung cảnh hỗn loạn trong phòng, An Nhiên vốn đang không vui càng khó chịu hơn, một tay đặt túi xách lên bàn, tay còn lại kéo chiếc ghế gần nhất ở bên cạnh ngồi xuống, nhắm mắt an thần.
Tiếng bánh xe của ghế ma sát với sàn nhà tạo thành âm thanh ken két nghe vô cùng chói tai khiến mọi người trong phòng không khỏi nhíu mày, đồng loạt dồn sự chú ý vào người ở ngoài cửa.
Còn Mộ Tiêu Dạ chỉ lắc đầu nhẹ, có chút bất đắc dĩ nhìn An Nhiên, trên môi nở nụ cười đầy sủng nịnh.
Anh cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người An Nhiên, rồi đóng cửa phòng lại, quan sát sự tình ở trong phòng.
Cục trưởng Chung là người đầu tiên phản ứng lại, đối diện với thái độ khó chịu của An Nhiên ông ta có hơi bất mãn nhưng kể từ sau vụ án kia Âu Dương gia đã đánh tiếng trước với bên trên, bên ngoài thì kiểu hy vọng trong lúc công tác ông có thể chiếu cố con gái của bọn họ nhiều hơn một chút, thực tế thì ra khẩu dụ nếu như tiểu thư cành vàng lá ngọc của bọn họ lại gặp phải nguy hiểm thì tất cả đều tính hết lên đầu ông ta.
Lúc đó, ông ta chỉ muốn hét vào mặt bọn họ một câu, nếu đã sợ con gái mình gặp nguy hiểm thì đừng để cô ấy làm cảnh sát nữa, thế nhưng sau khi bình tĩnh ông ta lại nghĩ tới một đống dụng cụ khoa học kỹ thuật tiên tiến được Âu Dương gia tài trợ ở phòng pháp chứng và công văn mời An Nhiên từ Viện pháp y về do chính tay ông phê chuẩn.
Đúng thật, trong chuyện này bên bọn họ cũng có một phần trách nhiệm, nếu không phải do đội điều tra thiếu thành viên phải tận dụng luôn cả pháp y thì An Nhiên cũng không phải đích thân ra trận đi truy tìm hung thủ.
Cô vốn dĩ không phải nhân viên cảnh sát được đào tạo chính quy, bình thường chỉ loay hoay trong phòng thí nghiệm và phòng giải phẫu, bỗng nhiên phải đối mặt với hung thủ tàn ác, dù có kinh nghiệm thế nào thì thể năng và võ thuật cũng không đủ.
Cục trưởng suy tư một hồi lâu cũng đành dằn lòng nhượng bộ, lui một bước để mọi chuyện êm xuôi, ai bảo vị pháp y kia quá có tài, ai bảo người ta là con gái một trong nhà, ai bảo đội trưởng do ông đưa lên phạm phải sai lầm,...!haizz, đầu năm nay làm Cục trưởng cũng khó lắm đấy!
Không phải cứ ngồi mát xơi bát vàng đâu!

Quay lại với thực tại, Cục chưởng Chung ho khan hai tiếng.
"Khụ...!khụ...!Tiêu Dạ cậu đến rồi?"
Mộ Tiêu Dạ gật đầu không nói, ánh mắt thoáng liếc về phía người đàn ông ngồi trên sô pha được một đám vệ sĩ vây quanh.
Tinh ý phát hiện được tầm mắt của anh, Cục trưởng Chung tiếp tục giới thiệu.
"Tiêu Dạ, đây là Hạ gia chủ, cha của Hạ Phồn.
Lần này ông ấy tới đây để hoàn thành thủ tục nhận xác Hạ Phồn nhưng chìa khóa phòng xác lại chỉ An Nhiên có nên mãi chưa giải quyết được.
Cũng may hai người tới đúng lúc."
Để leo lên cái chức vị này, ông ta đã đối mặt với rất nhiều tình huống khó khăn, là một kẻ từng trải đương nhiên ông có thể dễ dàng nhận ra mối quan hệ giữa An Nhiên với người mới vừa chuyển từ Cục An Ninh đến này không đơn giản.
Vì thế nhanh chóng ném hết mọi chuyện sang người cô, ông cũng không muốn tiếp tục ở đây đối mặt với cái tên tư bản cáo già này nữa.
Nói xong, Cục trưởng Chung quay người nhìn Hạ gia chủ một cái, đang định nói gì đó thì trùng hợp điện thoại của ông vang lên.

Cục trưởng Chung móc điện thoại ra, nhận điện thoại, sắc mặt có hơi không ổn, sau khi cúp máy thì nhắc nhở Uông Minh phải nhanh chóng phá án, khuyên Hạ gia chủ bớt đau buồn một cách qua loa, rồi bảo có chuyện gấp phải xử lý, cứ thế giao cục diện khó xử lại cho mọi người trong phòng.
Khi ra khỏi cửa Cục trưởng Chung còn cảm thán bản thân thật thông minh, nhân lúc hỗn loạn đã cài sẵn báo thức để giả bộ như có người gọi đến, như thế mới rút lui an toàn được.
Bất quá mọi chuyện này đều bị Mộ Tiêu Dạ nhìn thấu.
Anh không có phản ứng gì không phải vì không biết mà vốn chẳng hề quan tâm mấy người qua đường kia.
Lúc này, Hạ gia chủ cũng đã bình tĩnh trở lại, ông đưa mắt nhìn người tên Mộ Tiêu Dạ mới bước vào phòng kia.
Theo bản năng, đánh giá cả người anh từ trên xuống dưới một lượt.
Tuy hôm nay chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen và một cái quần âu xám đơn giản, nhưng cái khí chất lãnh đạm kia và khuôn mặt như được điêu khắc kia khiến người khác không thể không chú ý tới.
Với con mắt của một thương nhân, ông ta khẳng định người trước mắt này không chỉ đơn giản là một người cảnh sát.
Hơi thở trên người anh vừa nguy hiểm vừa thần bí lại mạnh mẽ lấn át cả khí chất của đội trưởng Uông.

Trong khi Hạ gia chủ đang suy nghĩ đến xuất thần, bên này Uông Minh hơi nhíu mày, đi đến trước mặt ông ta.
"Hạ gia chủ, hiện tại vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, thi thể của Hạ Phồn...!vẫn chưa thể để ông đưa về được.
Đợi đến khi vụ án kết thúc, chúng tôi sẽ liên hệ với ngài, để ngài đến nhận xác của Hạ Phồn."
Vừa nhắc tới đứa con trai yêu quý của mình, Hạ gia chủ lập tức quên hết mọi thứ, từ trên sô pha đứng dậy.
"Làm sao lại không thể đưa xác về? Tôi không muốn để con của tôi đã chết còn phải cô đơn lạnh lẽo trong phòng xác."
Giọng nói của ông ta có hơi lớn, mang theo cảm xúc mãnh liệt, đây là đứa con trai mà ông ta yêu thương nhất, cũng là kết tinh tình yêu của ông ta và người phụ nữ cả đời này ông mắc nợ.
Ông đã từng hứa với bà ấy sẽ bảo vệ Hạ Phồn không để nó chịu bất cứ tổn thương nào, cũng hứa sẽ tìm cơ hội đưa nó về nhận tổ quy tông...!hiện tại ông chưa làm được gì, nó đã rời xa ông mãi mãi, đã đi theo bà ấy.
Uông Minh cũng hiểu được tâm tình người đầu bạc tiễn người đầu xanh của ông ta, trong suốt mấy năm công tác, anh ta đã gặp qua rất nhiều tình huống như vậy, cũng phải đối mặt với sự chất vấn của gia đình nạn nhân, áp lực bủa vây, nhưng cũng rất khó cho cảnh sát nếu bọn họ cứ liên tục đến đây tìm bọn họ...!huống chi tình trạng lúc chết của Hạ Phồn...!
"Hạ gia chủ, tôi hiểu tâm tình của ông bây giờ nhưng thi thể của Hạ Phồn..."
"Tôi không cần biết, hiện tại tôi muốn nhận thi thể của thằng bé, luật sư bên tôi cũng đã nói yêu cầu này của người nhà nạn nhân là chính đáng không vi phạm bất cứ điều lệ gì.
Chính Cục trưởng của cậu cũng đã nói, hiện tại chỉ cần chờ người giữ chìa khóa nhà xác tới là có thể đưa xác về mai táng.
Người thì cũng đã tới tôi muốn nhanh chóng đưa xác thẳng bé về."
"Nếu không đừng trách tôi không nể mặt mũi đội điều tra các người...!Tôi sẽ báo cáo lên cấp trên cấp trên của mấy người, khiến mấy người thân bại danh liệt."
Chưa đợi Uông Minh nói hết câu, Hạ gia chủ đã cắt ngang, lớn giọng nói, khi đến nói đến câu cuối cùng còn đưa tay chỉ vào An Nhiên đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế ở phía xa.

Tiếng nói của ông ta lớn hơn trước rất nhiều đến mức cả người của đội phòng chống tệ nạn ở bên cạnh cũng nghe được chạy đến trước cửa tò mò nhìn.
Thái độ đó khiến cho Uông Minh có chút khó chịu, mấy người trong đội cũng hơi bất mãn, Aldel thì nhịn không được liếc mắt nhìn ông ta vài lần, nếu bọn họ có thể giao thì đã giao ra rồi, còn không thể tiết lộ lý do vì tình huống vụ án quá đặc biệt.
Thịt thì bị nấu chín, da thì bị làm thành đèn lồ ng, chỉ còn lại mỗi cái đầu, đòi bọn họ đưa bọn họ biết đưa cái gì.
Ngay cả Mộ Tiêu Dạ vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh An Nhiên cũng dùng ánh mắt âm trầm nhìn Hạ gia chủ.
Nhưng anh tức giận không phải vì lời nói không kiêng nể gì của ông ta mà vì một lý do khác, Mộ Tiêu Dạ chỉ sợ ông ta sẽ làm phiền An Nhiên.
Cả phòng nhất thời rơi vào an tĩnh.
Hình thành hai trạng thái đối lập, một bên là Hạ gia chủ kiên quyết muốn đưa thi thể về một bên là người của đội điều tra không đồng ý.
Tiêu Nhã đang định bước lên hòa giải tình huống hiện tại, nào ngờ bị một giọng nói lạnh lùng đoạt trước.
"Đừng chỉ tay vào người tôi!" Giọng điệu nhàn nhạt, lạnh lẽo không chút cảm xúc khiến mọi người không khỏi chú ý.
Tất cả đều đồng loạt hướng mắt về phía phát ra âm thanh đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.