Xuyên Nhanh: Hệ Thống Tiểu Tam

Chương 17: Toàn Tâm Yêu Người






Sau khi Michael lấy lại được sự điều khiển thân thể, anh quay trở lại phòng của Thánh nữ, anh muốn bảo vệ thân thể Thánh nữ trước khi ngài được chôn cất.
Nhưng anh không còn thấy ngài đâu nữa.
Thân thể của Thánh nữ biến mất sau khi anh lên ngôi Thượng tọa.
Tất cả những gì còn lại là cuốn sách Thánh của Ngài.
Michael đứng lặng người, anh siết chặt nắm đấm.
Anh biết rằng cái chết của Thánh nữ đã được định trước, mọi thứ đều được Chúa sắp đặt.
Nhưng điều đó đã khoét một lỗ hổng trong tim anh.
Anh đã dành cả cuộc đời mình để bảo vệ Thánh nữ bằng mọi giá, nhưng đến cuối cùng, anh chẳng thể bảo vệ Ngài khỏi định mệnh.
Michael cảm thấy điều đó thật không công bằng, bởi vì Thánh nữ vừa mới chỉ ba mươi..
ngài không thể có một cuộc đời dài hơn.
Nhưng ngài là thân tín của Chúa, Chúa sẽ đưa Ngài lên thiên đàng bởi vì ngài quá tốt để tồn tại ở thế giới này.
Mọi người tụ tập gần phòng của Thánh nữ đẻ gặp vị Thượng tọa mới.
Michael nhìn thấy đội Hiệp sĩ thánh của mình, người truyền giáo, ngay cả những người nông dân bình thường tụ tập quanh nhà thờ để tôn kính anh.
Michael luôn nghĩ rằng Thánh nữ không thích ra ngoài vì sức khỏe kém.
Nhưng khi tất cả mọi người tụ tập trước mặt anh, họ hô vang tên anh” Hãy ban phước lành cho chúng tôi, Thượng tọa Michael! Xin hãy ban phước lành cho chúng tôi!”
Michael nhìn xuống tất cả mọi người có chướng khí mù mịt xung quanh anh.
Khuôn mặt họ trở nên méo mó trong đôi mắt anh, và chậm rãi, Michael có thể nhìn được những góc khuất của từng người xuất hiện trong đầu họ, trắng trợn vạch trần tội lỗi thực sự của họ.
“ Tôi đã cưỡng hi*p một người phụ nữ khi tôi say rượu”
“ tôi đánh vợ tôi cho đến khi cô ta què”
“ tôi đã lan truyền tin đồn xấu về anh trai, bởi vì tôi ghen tị”
“ tôi thích tra tấn động vật vì nhìn chúng thật đáng thương”
..( GinGin: thú thật tui mà nhìn thấy như này suốt ngày chắc tui stressed chết mất.)
Những dòng suy nghĩ thú nhận mọi tội lỗi với anh, anh thấy các đồng đội trong Hiệp sĩ Thánh, ngay cả họ cũng đầy tội lỗi.

Michael cuối cùng cũng hiẻu cảm giác của Thánh nữ.
Bóng tối trở nên càng ngày càng rộng.
Tội lỗi của tất cả những người này khiến anh tức giận trong lòng.
Họ có bề ngoài tưởng chừng vô cùng thánh thiện vô tội, nhưng tội lỗi bên trong thật vô cùng khủng khiếp.
Biểu cảm trên mặt của Michael trở nên tối sầm, những lời thú tội làm anh ghê tởm.
Chỉ một giờ kể từ khi anh trở thành Thượng tọa mới, anh đã muốn gϊếŧ tất cả mọi người xung quanh anh.
“ Họ không bao giờ biết ăn năn, họ không bao giờ thừa nhận, họ không bao giờ hối tiếc”.
Michael nghĩ.
“ Để cho họ sống làm gì nếu họ tiếp tục phạm tội nhiều hơn? Ta có thể...!gϊếŧ tất cả bọn chúng và ngăn chặn những tội lỗi đó, chúng thực sự kinh tởm.”
Mọi người đang rất vui vì họ nghĩ rằng họ sẽ được ban phước nhưng ít ai biết rằng, hào quang thánh thiện sẽ sớm thiêu cháy tất cả mọi người bên trong nhà thờ.
Michael nâng ánh hào quang thánh thiện, anh sắp xử tử tất cả mọi người bên trong nhà thờ này.
Anh nhắm mắt lại, không thể chịu đựng được việc nhìn thấy những khuôn mặt méo mó xung quanh mình thêm một phút giây nào nữa, cho đến khi anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên anh một cách tuyệt vọng.
“ Michael! Đừng!”
Michael mở mắt ra ngay lập tức.
Anh nhìn một người ở phía xa xa, cậu nhìn anh với ánh mắt lo lắng, cậu gọi tên anh một lần nữa.” Michael! Đừng làm vậy!”
“ Công tước..?” Michael không thể tin vào mắt mình.
Công tước, người rõ ràng là ma cà rồng không thể đứng vững trước hào quang thánh thiện, dám đến nhà thờ để ngăn cản anh.
Anh nhìn thấy công tước đang chìm trong đau đớn và khuôn mặt nhợt nhạt của cậu giờ khắc này trở nên đỏ bừng, mặc dù công tước đang ở rất xa vị trí của anh nhưng anh vẫn có thẻ nhìn rõ.
Michael hạ tay và hào quang thánh thiện dần biến mất.
Mọi người đều chìm trong thất vọng, họ quay đầu về phía công tước Damien, người đột nhiên xông vào ngăn cản họ được ban phước, họ đồng loạt trừng mắt.
“ TÊN CÔNG TƯỚC VÔ ĐỨC TIN DÁM NGĂN CẢN THƯỢNG TỌA BAN PHƯỚC!” một người la lên, hắn kích động mọi người trong nhà thờ.
Mọi người nhìn chằm chằm vào Công tước và lẩm bẩm nguyền rủa cậu vì cậu là người vô đức tin.
“ Đồ vô đức tin thối tha quỷ dữ! Thằng khốn chết tiệt mang đầy tội lỗi.”
“ Gϊếŧ thứ công tước ghê tởm đó đi!”
Vân Ngọc phớt lờ mọi người và nhìn chằm chằm vào Michael, mặc dù cậu không nói gì cả, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ cầu xin khẩn khoản.
Michael cắn môi, anh cố kìm nén cơn thịnh nộ của mình.
Khi những người thực sự phạm tội, dám buộc tội ai đó, nó đã làm sôi sục sự tức giận trong lòng anh.
Anh muốn gϊếŧ tất cả bọn chúng trong một lần, nhưng đôi mắt cầu xin của Công tước đã khiến anh dừng tay, như một dòng nước mát lành ôm ấp vỗ về anh, đôi mắt cầu xin của Công tước xoa dịu sự tức giận của anh.
Khi Michael hạ thấp đầu, cố gắng để kìm nén cơn thịnh nọ của mình một lần nữa, Vân Ngọc cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm vì Michael sẽ không tàn sát tất cả mọi người ở đây, ít nhất không phải hiện tại.
Vân Ngọc mỉm cười với Michael và chạy ra khỏi nhà thờ, bởi vì mọi người thực sự dang rất tức giận với cậu.
“ Bắt lấy tên công tước đó!”
[Pupa: tôi phải thừa nhận rằng cậu thực sự là diễn viên giỏi đó.
Cậu vẫn diễn như dự định mặc cho làn da của cậu đang bỏng rát.]
[...]
Vân Ngọc chẳng buồn nói gì cả, đám đông đang đuổi theo cậu ra khỏi nhà thờ.
Cậu chạt và rẽ trái vào một con hẻm tối.
Cậu ngay lập tức ẩn mình và lao ra khỏi thành phố này.
Vân Ngọc chậy về phía khu rừng và đi thẳng vào một cái hồ sâu giữa rừng.
Vân Ngọc lặn xuống hồ nước và chìm trong đó.
[Pupa: tại sao chúng ta lại ở đây?]
[ Aaaah! Hệ thống! Tao đau quá! Ngứa quá! Nó đang cháy, tao cảm thấy như mình bị hàng ngàn con kiến lừa châm chích khắp cơ thể!]
Vân Ngọc co người lại ngâm mình ngập hoàn toàn trong hồ.
Cậu lặn xuống đáy hồ, cố gắng ma sát lưng.
Cậu là ma cà rồng, vì vậy cậu không cần phải thở chút nào.
Lòng hồ thực sự rất lạnh...
Hào quang thánh thiện của Michael không trực tiếp đốt cháy cậu, nhưng nó từ từ cắt vào da thịt cậu và làm cho nó trở nên đau đớn hơn bất cứ lúc nào.
[Lẽ ra tao không nên đến nhà thờ!]
[Pupa: nếu cậu không đến, Michael sẽ gϊếŧ tất cả mọi người ở đó.]
Cùng lúc đó, Michael đã dịch chuyển tức thời tới trước hồ.
Anh ngồi trên một hòn đá phẳng, thu lại ánh hào quang vào chuỗi mân côi trắng, vì vậy hào quang của anh sẽ không quá áp đảo.
Anh lặng lẽ nhìn chầm chằm vào hồ.
Anh biết công tước đang ở trong hồ.
Michael cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, bởi vì anh nghĩ rằng công tước nhảy xuống hồ vì cậu buồn khi mọi người muốn gϊếŧ cậu.
Công tước có một tâm hồn nhân hậu, tốt bụng, cậu đã giúp đỡ rất nhiều người.
Nhưng chúng lại không thèm đếm xỉa gì đến mặt tốt của cậu mà chỉ để ý một điều duy nhất: cậu là người vô đức tin.
“ Cậu ấy chắc hẳn đang khóc thầm trong hồ mất...” Michael nghĩ thầm.
Khi công tước cuối cùng cũng nổi lên trên mặt nước, cậu trông thật nhếch nhác.
Da cậu hơi xanh, và cả người ướt như chuột lột.
Vân Ngọc ngạc nhiên khi nhìn thấy Michael, cậu lùi lại vài bước
“ T-Tại sao ngài lại ở đây?”
Michael không nói gì, anh chỉ nhìn chằm chằm vào Công tước.
Anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để nhìn thấy mọi tội lỗi của công tước mà cậu đã làm trong kiếp trước, nhưng Michael lại chẳng thấy gì cả.
Không có bóng mờ, không có lời thú nhận, trên thực tế, chỉ có một ánh sáng nhàn nhạt trên đầu Vân Ngọc.
“ Cậu...!đã hơn ba trăm năm kể từ ngày cậu thức tỉnh như một ma cà rồng...!nhưng cậu chưa từng phạm tội gì hay sao?” Michael chết lặng.
Anh biết rằng công tước có trái tim nhân hậu, nhưng thật khó hiểu khi công tước không bao giờ có tội lỗi nào trong cuộc sống của mình.
[Chờ đã? Pupa, cứuu! Tao không hiểu gì cả? Anh ta đang nói về cái gì vậy?]
[Pupa: Một Thượng tọa có thể thấy bất kỳ tội lỗi nào mà con người đã làm trong suốt cuộc đời của họ.
Anh ấy thấy rằng cậu không có tội lỗi gì cả, giống như một đứa trẻ.]
[ Nhưng, công tước Damien đã từng gϊếŧ vô số người trong 300 năm cơ mà? Mày có chắc là anh ta không nhầm lẫn không đấy?]
[ Pupa: anh ấy không nhầm đâu.
Kể từ khi cậu thay thế linh hồn của Damien, Michael chỉ có thể nhìn thấy llinh hồn cậu, linh hồn của Vân Ngọc, không phải Damien.
Bởi vì cậu chưa từng làm điều gì tội lỗi trong suốt quá trình cậu ở thế giới này, nên anh ta nhìn thấy rằng cậu là một trái tim trong sạch, nhân hậu.]
[Whoa..

tưởng tượng nếu tao nghe lời mày uống máu người trước đó, tao sẽ thất bại trong thế giới này rồi còn đâu.
Pupa, mày vẫn vô dụng như ngày nào!]
[Pupa: tôi đã nghĩ rằng dù gì thì cậu cũng sẽ thất bại trong thế giới này...]
[Làm ơn tin tưởng nhau tí đi mày!!!!]
Michael nhìn chằm chằm Công tước đang đứng như trời trồng.
Anh tiến lên một bước, và công tước lại lùi lại một bước.
“ N-Ngài không nên đến gần tôi đâu..”
“ Công tước à...!ta đã dùng pháp thuật để bao bọc lại hào quang của ta trong thời gian ngắn, ta sẽ không làm cậu bị thương..”
Công tước cuối cùng cũng dừng bước.
Michael bước vài bước gần hơn cho đến khi họ chỉ cách nhau một khoảng nhỏ.
Michael hít một hơi thật sâu và cất tiếng hỏi:
“ Tại sao cậu lại đến nhà thờ chứ? Cậu biết nó nguy hiểm cỡ nào mà, cậu có thể sẽ bị gϊếŧ..”
“ Ta không muốn ngài phạm phải tội lỗi giống ta 300 năm về trước.
Ta cũng làm điều tương tự, nhìn thấy mọi người với vô vàn tội lỗi dơ bẩn, ta đã gϊếŧ toàn bộ.”
“ Họ đáng nhận cái chết.” Michael lạnh lùng nói.” Trái tim chúng thật ghê tởm, chỉ cần nhìn những gì chúng làm với cậu.
Cậu là người không bao giờ phạm tội trong suốt 300 năm dài.
Cậu đã giúp chúng rất nhiều, nhưng chúng đáp trả lại điều đó bằng việc cố gắng gϊếŧ cậu.”
“ Đó không phải là vấn đề của họ” Công tước lắc đầu “ Đó là do ta.
Ta giíup họ bởi vì ta muốn vậy, không phải bởi vì ta muốn họ trả ơn ta.
Thậm chí nếu ta chết trong tay họ, ta cũng sẽ không thù ghét họ đâu.
Ta muốn chết như một người tốt.”
[Pupa: Đinh! Breakmeter tăng lên 95%, Fatemeter tăng lên 100%.
Chúc mừng kí chủ! Chúc cậu có một cuộc sống tình yêu tốt đẹp với chủ nhân của thế giới này!]
Ngay sau khi công tước nói vậy, Michael đột nhiên nhìn thấy tương lai của công tước.
Anh nhìn thấy cậu nằm trên mặt đất, cậu nhắm chặt mắt với một thanh kiếm bạc xuyên qua trái tim.....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.