Cậu nhóc pha chế trẻ tuổi đẩy ly Gin Bontanist về phía người ngồi trước mặt.
Chương Sơ Mặc lúc này đã không còn thanh tỉnh, đầu gục trên khủy tay lúc này mới ngẩng lên, ly rượu vừa đưa tới môi đã bị đặt xuống bàn.
Người pha chế có chút bất ngờ, ai trong quán rượu cũng biết đó là rượu mà chủ quán thích nhất, ấy vậy mà bây giờ anh ấy lại không chịu uống một ngụm.
Cậu nhóc lại phải pha một ly khác cho anh.
Chương Sơ Mặc cũng chẳng biết lí do, anh chỉ đơn thuần muốn uống rượu khác, tốt nhất là loại có nồng độ cồn cao.
Chỉ cần ngửi thấy mùi Gin Bontanis anh liền nhớ đến lần đầu hôn cô, trái tim yên tĩnh lại lần nữa nhói đau.
Mười năm nay anh cao ngạo đã quen, bây giờ lại lần nữa gặp lại cô, lại lần nữa trở thành cậu nhóc 12 tuổi nhếch nhác.
Mí mắt anh cố gượng lên, môi đã tái mét mấp máy:
- Cậu nghĩ phải làm sao để quên một người?
Cậu nhóc pha chế tự tin ưỡn ngực, tình trường phong phú lên tiếng:
- Là nữ nhân sao? Nếu vậy thì cứ tìm một nữ nhân khác thôi.
Em nói anh nghe, cứ tìm một chị nào dáng người đẹp, mày cong môi đỏ, giọng nói ngọt như mật qua đêm thì chắc chắn sẽ quên sạch người cũ.
Anh càng nghe càng nhíu mày, ngụm rượu trong miệng vừa nồng vừa đắng, nuốt xuống liền đọng lại nỗi chua xót chẳng biết đến từ đâu.
Tìm một người khác sao?
Bỏ đi!
Nhóc pha chế như muốn thuyết phục anh, như một cái máy nói tuôn ra nhanh như gió:
- Em đảm bảo đây là phương pháp tốt nhất đấy, em có quen một chị, mặt vừa đẹp, dáng lại vừa hoàn mĩ, chắc chắn sẽ không có ai vượt qua chị ấy.
Anh vô thức nghĩ đến cô, nghĩ đến gương mặt xinh đẹp động lòng người ấy, não chưa suy nghĩ thì miệng đã phản bác lời cậu nhóc:
- Có, có một người đẹp hơn.
Là người đẹp nhất mà tôi từng gặp.
Cuộc trò chuyện của hai người dừng lại ở đây, một người đưa rượu, một người uống, uống nhiều quá thì lại nôn, sau đó lại tiếp tục uống.
Cậu nhóc lần đầu nhìn thấy ông chủ mình tệ hại như vậy, anh ta như một cái xác đã héo rũ, tinh thần không ổn, muốn đầu độc cơ thể bằng rượu.
Hành động của anh càng khiến cậu nhóc tò mò về người con gái của anh, rốt cuộc là người thế nào mà khiến người bình tĩnh như anh ấy trở nên điên dại như vậy.
Trời rạng sáng anh mới dừng uống, dặn dò cậu nhóc nếu có ai đến anh thì cứ từ chối, cậu nhóc gật đầu liên tục, sau đó âm thầm đẩy một chị ấy xinh đẹp vào phòng của anh.
Lúc Khả Lạc tìm đến quán rượu là lúc trời sáng, cả đêm không thấy anh về nên cô phải tự mình đến tìm.
Vừa hỏi tìm anh đã bị cậu nhóc mặt tàn nhan từ chối.
Cô vươn tay xoa xoa thái dương, buồn bực hỏi:
- Là cậu ta dặn cậu từ chối phải không?
Cậu nhóc pha chế lại lảnh tránh nói:
- Ông chủ lúc này rất bận, nào anh ấy rảnh sẽ gặp chị.
Nhìn vẻ mặt hiện ba dấu chấm hỏi của cô, cậu nhóc lại lanh mồm lanh miệng nói:
- Anh ấy đang bận ở cùng chị Trầm, một nam một nữ ở cùng nhau từ đêm đến sáng, lửa gần rơm chắc chắn sẽ cháy.
Theo sau giọng cậu nhóc là tiếng la hơi mang theo rên rỉ ngọt ngào phát ra từ cửa phòng cách nơi cô nói chuyện không xa.
Cậu nhóc giật mình, Khả Lạc giật mình.
Chương Sơ Mặc ở trong phòng cũng giật mình, anh vội vàng nhét một góc chăn vào miệng Trầm Liễu.
Anh đưa mắt đánh giá cô gái trước mắt, biết được mục đích của cô gái, chân mày lại càng nhăn lại, anh vừa tỉnh dậy đã thấy mặt cô ta kề sát mặt mình, chỉ đẩy cô ta ra mà lại nghe thấy âm thanh ấy, phiền não thở dài.
Ánh mắt Khả Lạc trầm xuống, đây có lẽ là lần cuối cô đến tìm nam chủ, liếc nhìn mặt hóng chuyện của cậu nhóc pha chê, cô cười:
- Vậy chúc hai người đó một đêm vui vẻ.
Tay vịnh trên cửa của Chương Sơ Mặc ngưng lại, anh nghe rõ đây là giọng của cô.
Mở cửa chạy ra chỉ thấy bóng lưng của cô ngày một xa tầm mắt mình, bước chân anh cũng vội hơn, đến lúc đã gần cô thì bị lí trí kéo khựng lại.
Anh đây là muốn giải thích cho cô.
Nhưng lấy lí do gì chứ?
Anh và cô bây giờ đã không phải như trước, anh cần gì phải giải thích cho cô, cô muốn hiểu lầm thì cứ mặc kệ.
Nghĩ vậy tim đang đập nhanh liên hồi dần bình tĩnh lại, nhưng phiền não trong lòng lại ngày một nhiều.
Khả Lạc cũng chẳng suy nghĩ nhiều như anh, đơn giản nam chủ đã có người thích, cô chỉ cần tránh xa anh ta, nam chủ gặp chuyện thì âm thầm giúp là được.
Nghĩ như vậy, tâm trạng cô liền thoải mái hơn, vô âu vô lo mà đi ăn sáng.
Người vui vẻ dùng sủi cảo cùng sữa đậu nành, kẻ lại đang dùng rượu rửa ruột...
Mặt Trầm Liễu tệ như giẻ lau ra khỏi quán rượu, lần đầu có nam nhân dám từ chối cô ta, vẻ mặt đương nhiên không thể cười như lúc đầu.
Cậu nhóc pha chế lại đang run rẩy đứng trong góc, ánh mắt của ông chủ lúc biết cậu là người đưa Trầm Liễu vào phòng như muốn băm cậu ra.
Chương Sơ Mặc dời mắt nhìn ly rượu đầy ắp, cơn đau từ dạ dày từ lúc thức dậy vẫn luôn tàn phá anh, rượu lại tiếp tục chảy xuống dạ dày, kích thích đến phát đau điếng, nhưng nỗi đau ấy lại không đau đến bằng vết thương vô hình trong tim.
Anh cứ thế kích thích dạ dày hành hạ bản thân, như thể muốn dùng đau đớn để quên đi cô....