Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 137: Thế Giới 2 Dân Quốc Mối Tình Đầu 〈3〉





Đứng trước gương trong phòng tắm, cô chăm chú nhìn nhan sắc của Lăng Hy, không quá nổi bật nhưng cũng không tệ.
Nguyên chủ Lăng Hy với một đầu tóc dài đen nhánh, gương mặt nhỏ nhắn với đôi mắt đen láy sâu hun hút, cánh môi màu anh đào căng mọng, vừa thanh thoát dịu dàng lại mang chút đáng yêu.
Thân thể nguyên chủ không cao lắm, có lẽ chưa tới một mét sáu, vì kén ăn mà có chút gầy gò, vốn đã là 16 tuổi nhưng ngực vẫn chưa phát triển là mấy.
Khả Lạc đưa tay vuốt từ ngực xuống eo, một đường gần như bằng phẳng, khóe mắt cô giật giật như tuyệt vọng đến nơi.
Tay Khả Lạc dừng lại ở eo nhỏ mềm mại không xương, ngắm nghía một hồi đành mặc đại chiếc váy trắng ngà của nguyên chủ, cô thầm nói với Tiểu Cửu:
- Cũng may nguyên chủ còn có eo nhỏ, nếu không nhìn sẽ không như một chiếc ti vi màn hình siêu phẳng.
Tiểu Cửu nhếch mép, nó ngạo kiều đáp:
- Ngươi đừng body shaming thế chứ.
Cô xua xua tay, mỉm cười nói:
- Không dám, không dám.
Vừa tắm rửa xong cô liền rời khỏi phòng, chậm rãi đi đến phòng khách.

Lê Chân miệng cắn hột dưa, nhìn thấy cô liền lên tiếng:
- Tiểu Hy, ban nãy dì Hạ có gọi cho mẹ, bà ấy nhờ con dạy kèm cho Tiểu Mặc trong mùa hè này.
Khả Lạc thoải mái đáp ứng, cô ngồi gần bà Lê, hai người một lớn một nhỏ ngồi cắn hột dưa, hình ảnh có hơi kỳ quái.
Chợt có tiếng gõ cửa, Khả Lạc liền chạy ra mở cửa, một nam một nữ thấy cô liền mỉm cười chào hỏi.
Khả Lạc lục trong trí nhớ nguyên chủ liền biết đây là hai người bạn thân của nguyên chủ, hình như cô ấy có mời hai người ấy đến nhà chơi qua đêm.
Vu Quân là chàng trai tương đối dễ gần, anh từng học chung với nguyên chủ từ nhỏ nên cả hai khá thân thiết.
Ninh Hương lại là một cô gái hơi hướng nội, ngoài trừ nguyên chủ và Vu Quân liền không nói chuyện nhiều với người khác.
Khả Lạc vội mời họ vào nhà ngồi, vừa khéo lúc này bà Lê Chân lại phải qua nhà Hạ Thời chơi, cả căn nhà liền chỉ còn lại ba người trẻ.
Ngồi trong phòng khách, cả ba liền thoải mái trò chuyện chẳng hề có khoảng cách, bất chợt Vu Quân ngó nghiêng nhìn xung quanh, anh lên tiếng hỏi:
- Em trai cậu không ở nhà sao?
Cô nhíu mày, thắc mắc hỏi:
- Em trai tớ?
Vu Quân gật đầu, anh nhẹ giọng giải thích:
- Phải, cậu nhóc hay đến trường đón cậu ấy, hơi lùn lùn, ốm ốm đó.
Khả Lạc nghe Vu Quân miêu tả về nam chủ liền phì cười, nhan sắc cao điểm của nam chủ lại bị anh miêu tả thành ít điểm, cô đáp:
- Tiểu Mặc là con của bạn thân của mẹ tới, không phải em ruột.
Cô vừa nói xong liền bị một cái bóng đen bay nhanh sà vào lòng, cúi đầu nhìn liền thấy Chương Sơ Mặc đang ôm chặt lấy eo mình.
Chương Sơ Mặc giữ chặt Khả Lạc, cậu phòng bị nhìn Vu Quân, ánh mắt thật sự như muốn phóng ra tia lửa.
Ninh Hương bất ngờ nhìn cậu nhóc bay nhanh lại phía họ, cô ngập ngừng chào hỏi:
- Ha, xin chào, chị là Ninh Hương, là bạn của Hy Hy.

Khả Lạc thấy cậu không chịu đáp lời của Ninh Hương liền nhíu mày, trên đời này cô ghét nhất con nít mà không lễ phép, cô vươn tay nhéo nhẹ vào eo của Chương Sơ Mặc khiến cậu ngay lập tức quay đầu nhìn cô.
Khả Lạc tách cậu ra khỏi người mình, cô hất hất cằm, nhẹ giọng nói:
- Trẻ em phải lễ phép mới được người khác yêu thích, vậy nên em mau chào hai anh chị đi.
Chương Sơ Mặc bĩu môi liền ngoan ngoãn chào hỏi, mỗi câu nói của cậu đều lễ phép không cách nào bắt bẻ được.
Trò chuyện một hồi thì cô lên tiếng:
- Tiểu Mặc tiếp chuyện với hai anh chị đi, chị vào bếp cắt trái cây cho ba người.
Vu Quân ngẩng đầu nhìn cô, anh cười nói:
- Làm phiền cậu rồi, cần tớ phụ không?
Cô đương nhiên từ chối.
Nhìn bóng dáng cô đã vào phòng bếp, Chương Sơ Mặc liền chạy nhanh ngồi cạnh Vu Quân, cậu thấp hơn Vu Quân rất nhiều, khi nói chuyện phải ngẩng cao đầu:
- Anh Vu, anh thích chị em sao?
Vu Quân sững sờ, anh liếc mắt nhìn Ninh Hương, thấy cô nhún vai tỏ vẻ không quen biết, đành cười nói:
- Thích với tư cách là bạn bè.
Chương Sơ Mặc nghe vậy cũng có chút ghen tị, cậu liền nói:
- Cho dù anh thích chị ấy thì cũng không được.
Ninh Hương có chút tò mò, cùng Vu Quân thắc mắc:
- Tại sao?
Cậu đưa tay gãi gãi chóp mũi, thẹn thùng nói:
- Bởi vì chị ấy sau này sẽ là vợ của em.
Khả Lạc vừa hay nghe kịp câu này, cô dựa vai vào tường, khóe môi cong cong.
Tiểu Cửu bay ra khỏi không gian, khoanh tay nhìn chằm chằm nam chủ:
- Nam chủ thật phiền.
Cô nghe Tiểu Cửu nói liền phủ nhận, lên tiếng:
- Ta thấy Tiểu Mặc không phiền mà lại có chút đáng yêu.
Tiểu Cửu tặc lưỡi, bất mãn lui vào trong không gian, nó không muốn trò chuyện cùng người có tính đệ đệ khống.
Vu Quân và Ninh Hương vô tình nhìn thấy Khả Lạc đang tủm tỉm cười nhìn cậu nhóc, hai người liền tự biết mà nhanh chóng rời đi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.