Trên xe, Khả Lạc giao nhiệm vụ tìm địa chỉ của Thời Lễ cho Hạ Cửu Dương, anh im lặng tra cứu.
Lát sau, Hạ Cửu Dương đưa chiếc máy tính bản đang hiện bản đồ khu phố cho cô:
- Chỗ này, Thời Lễ bị nhốt trong một nhà kho bị bỏ hoang.
Khúc này lúc trước từng là trung tâm thương mại nhưng sau đó bị đập bỏ rồi.
Khả Lạc gật đầu tỏ ý đã hiểu, Hạ Cửu Dương nhìn cô, anh ngập ngừng hỏi:
- Thời Khúc để ngươi đi cứu người à?
Ông ấy không lo lắng sao?
Cô chuyển mắt nhìn anh, nhướng mày đáp:
- Ông ấy nói ta đem theo vệ sĩ của Thời gia nhưng ta vốn không cần, đem theo đông người kẻo càng phiền hơn.
Nói rồi Khả Lạc mở điện thoại thông báo cho cảnh sát, cũng như kể lại toàn bộ sự việc và cho cảnh sát biết nơi Thời Lễ bị giam giữ.
Hạ Cửu Dương vươn tay nắm lấy vô lăng, nghiêm túc lái xe rời đi.
...
Thời Lễ từ hôm qua đến giờ vừa bị bỏ đói, vừa bị đánh khiến cả người cậu phi thường mệt mỏi.
Khóe môi cậu vẫn còn rớm máu, tay chân đều mang theo vết bầm, cậu nhíu mày nhìn cô gái trước mắt, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường lệ.
Cô gái trước mắt cậu nắm tay thành nắm đấm, cô nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt căm phẫn nhìn anh, quát lớn:
- Thời Lễ, nếu anh chấp nhận tình cảm của tôi thì chúng ta sớm không phải rơi vào thế cục này rồi.
Hiện tại, chỉ cần anh nói anh yêu tôi thì tôi sẽ ngay lập tức thả anh ra, sau đó tôi và anh sẽ cùng nhau kết hôn, tôi sẽ sinh con cho anh, sẽ chăm sóc anh...
Thời Lễ càng nghe càng chán ghét, anh lên tiếng ngắt lời cô:
- Câm miệng!!
Cô gái ấy như chọc phải mìn, càng trở nên điên cuồng hơn, cô vò đầu bứt tóc, điên loạn kể lể:
- Tôi không im đấy.
Tôi vì anh mà vào công ty làm, phục vụ anh, chịu tính cách lạnh nhạt vô tâm của anh, chỉ hi vọng anh cũng sẽ yêu tôi.
Vậy mà anh lại sa thải tôi, anh nghĩ anh là ai kia chứ.
Cậu cau có nhìn cô gái điên cuồng trước mắt, vẻ mặt sớm đã không kiên nhẫn:
- Tôi cho cô vào làm trợ lí của tôi vì ba cô nhờ tôi, chứ thật lòng tôi không hề muốn thuê một người vừa ngu dốt vừa điên rồ như cô vào làm việc đâu.
Lê Tuệ Mẫn sững sờ nhìn Thời Lễ, cô ta không ngờ anh lại nói những lời cay độc như thế.
Cô vốn là con gái cưng của Lê gia, vì yêu anh từ cái nhìn đầu tiên mà bất chấp tất cả để được ở cạnh anh, thậm chí dám bắt cóc anh để ép anh kết hôn với mình, cô hy sinh vì anh như vậy rồi mà anh dám nói những lời đó với cô, Lê Tuệ Mẫn hét to:
- Tôi không muốn nghe!!!
Cô chỉ vào tên đại ca to lớn nhất, ra lệnh nói:
- Đánh hắn, đánh đến chừng nào hắn nói yêu tôi.
Tên to con ấy gật gật đầu liền ra đòn đánh vào Thời Lễ, cơ thể cậu vốn gầy yếu, nào chịu nổi những đòn đánh này nhưng cậu vẫn cắn răng, cậu thà chết vẫn không muốn phải nói những lời dối trá...
Tên đại ca ấy thấy dáng vẻ sắp ngất xỉu của Thời Lễ thì mới ngừng lại, hắn ta quay đầu nhìn Lê Tuệ Mẫn, lên tiếng:
- Cô mau xử lí lẹ rồi thanh toán tiền cho chúng tôi, lỡ như nhà cậu ta báo cảnh sát tới cứu thì chết cả lũ.
Lê Tuệ Mẫn dậm chân, cao ngạo nói:
- Vậy thì sao chứ, các ngươi vậy mà sợ hãi sao, thật yếu đuối!
Trong mơ màng, Thời Lễ thật sự mong bản thân chết ở đây, cậu mà về Thời gia càng khiến người ấy khó xử, lần đầu tiên cậu lại không muốn gặp lại cô ấy, cậu không muốn cô ấy vì cứu cậu mà bị thương, càng không muốn mang ơn cô ấy...
Lúc này, Khả Lạc và Hạ Cửu Dương cũng đã đến nơi, Hạ Cửu Dương hạ cửa kính xe xuống, quan sát không thấy ai canh nhà kho, anh lên tiếng:
- Có vẻ đám người bắt cóc và Thời Lễ đều ở bên trong.
Chợt cửa nhà kho mở toang ra, đám người đó đưa mắt nhìn một nam một nữ đang ngang nhiên đi vào, tên đại ấy quắc quắc tay ra hiệu, một viên đạn bay liền về phía Hạ Cửu Dương, anh nhếch mép cười liền né tránh, sau đó chạy nhanh về phía đám người nổ súng.
Khả Lạc giơ khẩu súng về phía tên đại ca, hắn cũng đang chĩa súng vào cô.
Máu tóe lên, máu của tên đại ca ấy văng lên gò má của Thời Lễ, Khả Lạc chạy nhanh về phía cậu.
Một đám rối loạn, tên đại ca ấy nằm liệt dưới sàn, máu ở đầu vẫn liên tiếp chảy, những tên bắt cóc kia cũng bị Hạ Cửu Dương hạ đo ván.
Khả Lạc bước đến cởi dây thừng đang trói Thời Lễ, cô vươn tay vỗ vỗ mặt cậu:
- Thời Lễ, tỉnh lại, em có sao không?
Thời Lễ trong tiềm thức nghe thấy tiếng cô gọi nhưng cậu vẫn cho rằng đó là mơ.
Chập chờn mở mắt nhìn chợt thấy trước mắt cậu là người cậu không muốn gặp nhất, Thời Lễ lắp bắp:
- Sao lại tới cứu tôi?
Chợt tiếng Lê Tuệ Mẫn hét lên:
- Chết đi!!
Cô ta vừa gào hét vừa vung con dao nhỏ về phía Khả Lạc, ánh mắt đầy căm phẫn, quyết tâm phải lấy mạng người trước mắt..