Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 107: Thế Giới 4 Chinh Phục Lãnh Đạm Giảng Viên 26





Khả Lạc qua cuộc phỏng vấn thử việc thì cuối cùng cô cũng được nhận vào làm chính thức....
Chiều hôm đó, Khả Lạc ngồi trong công ty, ngước mắt nhìn quản lí đang ngồi cách cô không xa, công ty lúc này cũng đã vắng bớt người.
Cô thu xếp đồ đạc cá nhân chuẩn bị tan làm, chợt vị quản lí đó tiến đến phía cô, anh ta đặt xấp tài liệu lên bàn cô, lên tiếng:
- Giúp tôi ghi một bản báo cáo tóm tắt lại toàn bộ vấn đề.
Cô trơ mắt nhìn xấp tài liệu dày đấy, ngước mắt nhìn đồng hồ đã gần sáu giờ, mà làm bản báo cáo đó tốn ít nhất là ba tiếng đồng hồ, Khả Lạc đành thở dài nhận mệnh.
Cô nhắn tin cho Lâm Chính Thần, bảo anh rằng hôm nay cô tăng ca, nhắn xong Khả Lạc tắt nguồn điện thoại, tập trung làm việc...
Tiểu Cửu rời khỏi không gian, bay đến phía vị quản lí Tô Diệp Hiên, thầm cảm thấy anh ta có gì đó quái quái, ngay từ ngày đầu gặp Khả Lạc, anh ta đã niềm nở quá mức, bây giờ lại muốn giữ cô ấy ở lại cùng tăng ca, Tiểu Cửu chợt hiện lên một ý nghĩ:
- Lâm Chính Thần sắp bị cắm sừng!!
Hơn chín giờ tối thì Khả Lạc cũng đã hoàn thành công việc, Tiểu Cửu lúc này mới lên tiếng hỏi Khả Lạc:
- Ngươi nói xem Lâm Chính Thần sẽ cảm thấy thế nào?
Khả Lạc thở dài, vươn tay xoa xoa ấn đường, đáp:
- Chắc anh ấy đang giận dỗi đây.

Đổi lại là ta, nếu biết được vợ mình ở cùng một nam nhân khác thì chắc ta cũng tức chết rồi, hên là Lâm Chính Thần không biết đấy.
Tô Diệp Hiên vẫn còn công việc cần làm nhưng anh vẫn ngưng lại, tiễn Khả Lạc ra đến tận cửa công ty.
Cô đơ người nhìn chiếc xe ô tô quen mắt đậu ở phía trước cổng công ty, Tô Diệp Hiên quay đầu nhìn Khả Lạc, hỏi:
- Trời khuya rồi, hay để tôi đưa cô về?
- Không cần.
- Giọng Lâm Chính Thần vang lên.
Anh đi đến phía hai người, vươn tay kéo Khả Lạc về phía mình, ôm gọn lấy cô, trừng mắt nhìn Tô Diệp Hiên, lên tiếng đánh dấu chủ quyền:
- Vợ tôi không cần anh đưa về.
Nói rồi, Lâm Chính Thần nắm lấy tay Khả Lạc quay lưng rời đi, Tô Diệp Hiên trơ mắt nhìn bóng lưng hai người, tâm anh ấy có chút thất vọng...
Trên xe, Khả Lạc liếc mắt nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Lâm Chính Thần, anh trầm mặc im lặng lái xe, không liếc nhìn Khả Lạc một lần nào.
Về đến nhà, Lâm Chính Thần đi thẳng đến sofa ngồi, cô tiến đến ngồi cạnh anh, nhẹ giọng giải thích:
- Thật ra em và quản lí Tô chỉ cùng nhau tăng ca thôi.
Lâm Chính Thần quay đầu nhìn Khả Lạc, nhíu mày, anh muốn trách móc nhưng lại không nỡ, đành bất lực nói:
- Cô nam quả nữ ở lại đến tối muộn.
Em có biết như biết như vậy nguy hiểm cỡ nào không?
Khả Lạc đứng dậy, tính đến ngồi vào lòng Lâm Chính Thần, nũng nịu năn nỉ:
- Ay da, anh đừng..
- Dừng.
- Anh vươn tay chặn cô
Lâm Chính Thần nghiêm túc lên tiếng:
- Ngồi xuống.
Cô đành ngoan ngoãn ngồi xuống chịu trận.
Cô nhẹ nắm lấy cánh tay Lâm Chính Thần, trêu chọc hỏi:
- Lão sư, thầy giận rồi sao?
Lâm Chính Thần không nhìn Khả Lạc, lạnh nhạt lên tiếng đáp:
- Anh không hề giận.
Cô liếc nhìn vẻ mặt như tức sắp khóc của anh, thản nhiên đứng dậy vươn vai, ung dung nói:
- Vậy sao, thế thì em đi ăn cơm đây.
Lâm Chính Thần vươn tay níu áo Khả Lạc, nhẹ giọng:
- Em dỗ anh hai câu nữa thì anh sẽ không giận.
Khả Lạc phì cười nhào vào lòng Lâm Chính Thần, anh cong môi cười, vươn tay xoa xoa bụng cô, thắc mắc hỏi:
- Có đói bụng không?
Cô lắc lắc đầu, lên tiếng đáp:
- Ban nãy em có gọi đồ ăn bên ngoài rồi.
Lâm Chính Thần cúi đầu tập trung chăm chú nhìn vùng bụng bằng phẳng của Khả Lạc, ấp úng hỏi:
- Nguyệt Nhi, em có thích em bé không?
Khả Lạc giật mình, quay sang nhìn Lâm Chính Thần, sững sờ thắc mắc:
- Sao hả?
Lâm Chính Thần thẹn thùng cười, ánh mắt ấm áp nhu hòa:
- Anh mong ta có một gia đình hoàn chỉnh, có đứa bé mang dòng máu của hai ta, em cảm thấy thế nào, có được không?
Khả Lạc nhún vai, thoải mái phủi bỏ trách nhiệm:
- Ừm...!em không rõ nhưng mà viễc muốn có em bé thì phải trông cậy vào thầy rồi, Lâm lão sư ạ.
Nói rồi cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh, chạy trốn vào phòng, Lâm Chính Thần còn chưa thoát khỏi câu nói ban nãy của Khả Lạc, anh đơ người giây lát, mãi đến khi cô đóng cửa phòng lại thì anh mới bừng tỉnh, vươn tay chạm vào gương mặt đang dần nóng ran lên của mình, Lâm Chính Thần ngại ngùng bật cười, nụ cười của anh bây giờ muốn bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu dịu dàng.
Khả Lạc ngồi trên giường, đối mặt nhìn Tiểu Cửu, khó xử lên tiếng:
- Tiểu Cửu Nhi, chuyện đó...
Tiểu Cửu thở dài, nó trầm ngâm suy tư, Khả Lạc nằm lười trên giường, lát sau Tiểu Cửu lên tiếng đáp:
- Hay để ta đi hỏi ý nguyên chủ Vũ Lạc Nguyệt xem như thế nào?
Khả Lạc đưa mắt tán thành nhìn Tiểu Cửu, chợt nhớ ra một chuyện khác, cô nói:
- Sẵn tiện ngươi xem giúp ta có vật phẩm nào giúp làm việc đó không?
Tiểu Cửu gật gật đầu:
- Vậy ta đi trước đây..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.