[Xuyên Nhanh] Đại Lão Lại Điên Rồi

Chương 50: Có lẽ là ham muốn cơ thể của tôi?




Chương 50: Có lẽ là ham muốn cơ thể của tôi?
Edit: Zhang
Beta: Nguyệt Phong

Không cần hắn nhắc nhở thì Nam Diên cũng biết đã đến nơi rồi, bởi vì tòa cung điện phía trước phát sáng quá chói lòa.
Nam Diên nói:
- Lượn một vòng phía trên cung điện kia.
A Thanh đang lái xe chợt ngừng lại, ngay sau đó mỉm cười lên tiếng:
- Được.
Thanh âm kia lộ ra sự sung sướng.
Đường đường Phệ huyết Ma quân của Ma cung, sao có thể vì người khác mà lái xe đi xung quanh nơi ở, bình thường chim và thú cũng không dám đi ngang phía trên Ma cung, huống chi là người sống.
Nhưng hai người trên xe, một người nói một người làm, vậy mà không ai cảm thấy không đúng.
Bốn con Ma Lang hai cánh kéo xe vững vàng vòng quanh phía trên Ma cung, Nam Diên thì ngồi trên xe, ngắm nhìn Ma cung phía dưới với 360 độ không góc chết.
Sau đó, càng xem càng thích.
Chờ đến khi ngắm đã rồi, Ma Lang hai cánh mới kéo chiếc xe sang trọng ở giữa không trung lượn một cái rồi đáp xuống đất.
A Thanh vén màn xe lên, duỗi tay đỡ lấy nữ nhân trong xe.
Nam Diên yên lặng nhìn hắn một cái, một tay ôm Tiểu Đường, một tay đặt trên tay áo hắn.
A Thanh vốn mím môi chợt thả lỏng, rồi chậm rãi cong lên một đường thật nhỏ.
- Diên đại nhân, ta chỉ có thể đưa người đến nơi này.
Nam Diên gật gật đầu, ném cho hắn một nắm ma tinh:
- Ngươi đã chở ta đi, cho ngươi.
- Diên đại nhân ra tay thật là rộng rãi.
A Thanh nhìn cô cười, ánh mắt ôn hòa, thanh âm trầm thấp ôn nhu:
- Chúc ước mong của Diên đại nhân thành sự thật.
Nói xong, hắn nhảy lên trên lưng Ma Lang hai cánh, nhìn Nam Diên chăm chú rồi sau đó lái xe đi xa.
Hư Tiểu Đường nhìn chiếc xe Ma Lang đã bay xa, cảm khái nói:
- Không ngờ Ma Vực cũng có ma tu nhiệt tình như vậy.
Nó cảm thấy cực kỳ xấu hổ, ban đầu nó muốn giết đối phương diệt khẩu cơ đấy.
Nam Diên sờ soạng lông của nó, đột nhiên nói:
- Cậu vẫn còn non lắm.
Vẻ mặt Hư Tiểu Đường sững sờ:
- Gì?
Ý gì thế? Chẳng lẽ nó nói không đúng, không phải ma tu này tốt bụng mà là có mưu đồ gây rối?
Nhưng gã ma tu này cho bọn họ đi nhờ xe cả một đêm, tự mình tiễn bọn họ đến bên ngoài ma cung của Phệ huyết Ma quân, đến nơi thì đi, chẳng lẽ không phải tốt bụng sao?
Nam Diên khá kiên nhẫn với thú con, vỗ cái đầu nhỏ của nó nói:
- Ở cái chợ kia, dù ta cho hắn nhiều ma tinh hơn nữa thì hắn cũng không thể tìm được một chiếc xe xa hoa như vậy. Người này che dấu tu vi và dung mạo, địa vị của hắn ở Ma Vực chẳn chắn không thấp.
Hư Tiểu Đường khó hiểu:
- Vậy vì sao hắn vẫn luôn lấy lòng Diên Diên?
Nam Diên dừng một chút, suy nghĩ một hồi rồi phun ra một câu:
- Có lẽ là ham muốn cơ thể của tôi chăng?
Hư Tiểu Đường: Ý!
Hư Tiểu Đường lập tức xù lông:
- Diên Diên, tôi sẽ đi giết cái con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga kia!
Nam Diên liếc nó:
- Ừm, đi thôi.
Hư Tiểu Đường:
- Hả?
Chẳng lẽ không nên ngăn cản nó một chút sao?
Nam Diên thản nhiên nói:
- Người có ngoại hình đẹp thì đầy đường, linh hồn thú vị ngàn dặm mới tìm được một, còn tôi thì ngược lại, linh hồn của tôi chả có gì thu hút cả, nhưng cơ thể này ngàn dặm mới tìm được một. Nếu thân thể này bị ai đó thèm muốn thì tôi cũng không thấy lạ.
Cô cũng nguyện ý lợi dụng cơ thể này của mình để công việc thuận lợi hơn, ví dụ như dùng cơ thể này gây chú ý với Phệ huyết Ma quân kia.
Gần quan được ban lộc, giết người cũng phải giành đầu tiên.
Hư Tiểu Đường không còn lời nào để nói, Diên Diên thật hiểu rõ bản thân mình.
Nam Diên ôm Tiểu Đường đi về phía trước, ai ngờ đi một hồi lại không có đường.
Mặc dù đã bay vòng quanh ma cung vài vòng, nhưng xe nhất định phải tìm một nơi rộng rãi để đáp đất, cho nên để đến cổng lớn ma cung thì cô cần phải đi bộ một đoạn.
Nhưng không ngờ trên con đường đi tới cổng chính Ma cung lại đầy ắp người, tất cả đều là nữ nhân.
Liếc mắt nhìn thấy chỉ toàn đầu người, giống như có vô số con kiến bu lại một chỗ.
Trước đó chỉ lo ngắm nhìn Ma cung xinh đẹp, không có chú ý bên ngoài Ma cung, cũng không biết những người này tụ tập ở đây từ lúc nào.
Càng đáng sợ hơn là bốn phương tám hướng còn có dòng người ùn ùn tụ tập qua đây.
Nam Diên nhìn sang nữ ma tu bên cạnh với bộ ngực để lộ một nửa, bắt đầu nghe ngóng.
Nữ ma tu õng ẹo tạo dáng hỏi nhóm tỷ tỷ bên cạnh:
-Vị tỷ tỷ này từ đâu tới vậy? Biết tin tức thật nhanh nha.
Bên cạnh là nữ ma tu thân hình cường tráng, ngón tay tạo dáng hoa lan giơ lên, giọng nói khàn đặc bị nàng ta bóp lại nghe rất chói tai:
- Không nhanh không được nha, cho dù ta ở bên ngoài xa vạn dặm thì khi nghe việc Phệ huyết Ma quân tuyển hậu cũng phải lấy tàu bay gia truyền của nhà ta ra, liều mạng chạy tới đây.
Õng ẹo tạo dáng:
- Ngươi nói xem Phệ huyết Ma quân đang yên lành vì sao đột nhiên tuyển hậu? Người được hắn chuyên sủng tronng cung bị ghét bỏ rồi sao?
Cô nàng vặn vẹo cái eo còn to hơn nam nhân:
- Ôi trời ai biết được, nam nhân mà, người nào chẳng thích mới ghét cũ, đây mới là bình thường. Tuy nói lần này là tuyển hậu, nhưng những vị Ma Quân khác đều hậu cung giai lệ 3000, không chừng chúng ta có thể lưu lại làm một vị ma phi thì sao, ha ha ha.
Õng ẹo tạo dáng làm điệu bộ hai tay ôm mặt thẹn thùng:
- Mười năm trước ta may mắn thấy được một bên mặt của Phệ huyết Ma quân, về sau ta liền nhớ mãi không quên, ta nguyện ý trao cả đời này cho quân thượng, a hi hi.
Nam Diên:...
Lượng tin tức có hơi nhiều.
Những nữ ma tu này đi suốt đêm từ nơi khác tới, ngay cả tàu bay pháp bảo gia truyền cũng lấy ra dùng thì có thể thấy tin tức truyền ra lúc nửa đêm.
Phệ huyết Ma quân vào lúc hơn nửa đêm tuyên bố tin tức tuyển Ma hậu, sau đó mới một buổi tối đã gây ra tình trạng ùn tắc giao thông à?
Có lẽ ngay cả Phệ huyết Ma quân cũng không ngờ sẽ sôi nổi như vậy.
A, chết tiệt, vị Ma Quân này thật là mê hoặc!
- Mở rồi! Cổng thứ nhất của ma cung đã mở ra rồi!
Phía trước có người hưng phấn kêu to.
Nhưng mà không bao lâu, mọi người liền thấy ở đằng xa kia có vài bóng người bị ném ra ngoài, trên không trung vẽ thành một đường vòng cung, kèm theo tiếng kêu a a thảm thiết.
Một người trùng hợp bị ném xuống dưới chân của ngón tay hoa lan.
Ngón tay hoa lan lập tức hỏi tỷ muội đã xảy ra chuyện gì.
Nữ ma tu kia che lấy khuôn mặt đầy phấn son, mặt đỏ như đít khỉ, khóc huhu nói:
- Tên ma tướng gác cổng nói ta phải tự mình biết mình, nói dáng vẻ ta quá xấu, sẽ làm bẩn mắt Ma Quân, vì mạng chó của ta nên nói ta ở đâu thì trở về nơi đó. Quá khi dễ người huhuhu, tâm hồn thiếu nữ của ta bị chà đạp thê thảm quá!
Nam Diên: ...
Ngón tay hoa lan có chút chần chừ hỏi nữ ma tu bên cạnh:
- Muội cảm thấy dáng vẻ ta như thế nào?
Nữ ma tu kia nói dối không chớp mắt:
- Tuy rằng thân hình tỷ tỷ có cao lớn một chút, nhưng gương mặt này cũng coi như hoa nhường nguyệt thẹn, ta thiết nghĩ ngươi không thể tự coi nhẹ mình.
Mặt như đít khỉ ngã dưới đất kia nghe vậy mắt trợn trắng, bất tỉnh luôn.
Không bao lâu, trên không trung lại xuất hiện vài đường vòng cung.
Càng về sau, dưới mặt đất đông nghịt người, không trung cũng đông đúc không kém, tất cả là do những nữ ma tu kia bị đánh bay ra, cảnh tượng quả là đồ sộ.
Đám người xếp hàng đang giảm đi một cách nhanh chóng với hiệu quả cực cao.
Nam Diên tận mắt nhìn thấy ngón tay hoa lan và õng ẹo tạo dáng bị một tên trong đám ma tướng canh cửa kia xách lên ném ra ngoài, phát ra hai tiếng kêu thảm thiết cao vút.
- Không —— dáng vẻ ta chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, vì cái gì a a a a ——
- A —— ta còn chưa nhìn thấy Phệ huyết Ma quân, ta không cam lòng a a a a ——
Khi đến lượt Nam Diên, cô còn chưa gỡ mặt nạ xuống thì tên cầm đầu ma tướng kia trong nháy mắt từ bộ mặt Diêm Vương thay đổi thành nịnh nọt cười tủm tỉm, dùng tay ra dấu mời:
- Vóc dáng này, phong thái này, vừa thấy là biết bất phàm rồi, nhất định Ma Quân sẽ rất thích, mời ngài đi tới cánh cửa thứ ba luôn.
Nam Diên: ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.