[Xuyên Nhanh] Đại Lão Lại Điên Rồi

Chương 42: phá kén, trọng sinh




Chương 42 phá kén, trọng sinh
Edit: Nguyệt Phong
✻ ✻ ✻
Tiểu Đường kêu a a một đường rồi nhận mệnh bám chặt Nam Diên, lông mao toàn thân đều bị thổi tán lạn.
Nhảy thì cứ nhảy thôi chứ làm sao bây giờ.
Dù sao nó và Diên Diên đều biết bay, ngã không chết được.
Nhưng rơi tự do biến thành chuyển động gia tốc thì quá khó chịu rồi.
Tiểu Đường chỉ cảm thấy hoa mắt, đầu óc ong ong, ngay sau đó liền nghe được bùm một tiếng thật mạnh, như là một đôi chân vạn cân đạp trên mặt đất.
Đầu nhỏ lộ ra nhìn rồi lập tức trợn tròn mắt.
Núi thây chồng chất dưới chân bị nghiền ép dập nát, đất đai đen sì bị dẫm thành một khe rãnh thật sâu lan ra bốn phương tám hướng.
Nghĩ đến bản thể của Diên Diên, Tiểu Đường im lặng.
Bốn phía đều là mùi thi thể hư thối, Nam Diên chịu đựng khó chịu đi vào chỗ sâu.
Càng đi thì chướng khí càng dày đặc, tầm nhìn cũng càng lúc càng hẹp.
Ngay từ đầu còn có thể nhìn thấy không trung màu xám tro, sau đó thì chẳng thấy cái gì nữa.
Nam Diên vung cánh tay lên, chướng khí chung quanh như có sinh mệnh chạy vô chỗ sâu.
- Diên Diên, xem kìa! Là đao của A Thanh!
Tiểu Đường đột nhiên kêu lên, nhảy khỏi người Nam Diên, dừng bên một thanh đao nhiễm huyết.
Sau đó, nó thấy được một đống xương cốt bị nhai nát.
Thân thể Tiểu Đường run lên, nhớ tới cái gì bèn chậm rãi nhìn Nam Diên.
Vẻ mặt nữ nhân thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng Tiểu Đường lại cảm nhận được dòng máu trong cơ thể cô đang phẫn nộ sôi sùng sục, sắp sửa phun trào, sau đó sẽ...
- Diên Diên! Diên Diên trấn định, trấn định a a a...
Những chữ sau đã không thể nghe thấy.
Nam Diên đột nhiên ngửa đầu rống dài.
Tiếng hô kia rung trời động đất, toàn bộ Ma Uyên run lên.
Trong nháy mắt, vạn vật trong thiên địa trở nên tĩnh mịch.
Thân hình nhân loại của Nam Diên bỗng nhiên kéo dài, ngay sau đó một quái vật khổng lồ xuất hiện ở trên không Ma Uyên.
Nó che cả bầu trời, làm Ma Uyên vốn là u ám hoàn toàn lâm vào trong bóng đêm.
Tiểu Đường nhìn quái vật khổng lồ trên không, dùng móng vuốt ôm cơ thể nho nhỏ của mình, run bần bật.
Rừng cây và hang động trong Ma Uyên bị móng vuốt thật lớn đạp nát, các ma vật dị dạng giấu ở các góc chạy trốn khắp nơi, cuối cùng lại bị mãnh thú phẫn nộ nuốt sống vào bụng.
Tiểu Đường gấp đến độ dậm chân tại chỗ.
Cứ như vậy chắc chắn sẽ bị ba ba Thiên Đạo phát hiện!
Nhưng tưởng tượng đứa nhóc kia bị mấy thứ này ăn mất, trong lòng Tiểu Đường cũng bực bội.
Đó là tên nhóc vuốt lông cho nó suốt ba năm.
Cho dù Diên Diên ăn sạch mấy thứ này thì thằng nhóc ấy cũng không về được.
Ma Uyên bị Nam Diên trong cơn phẫn nộ huỷ hoại hơn phân nửa, ma vật Ma Uyên cũng bị cô nuốt hơn phân nửa, chờ đến trên không Ma Uyên có thiên lôi mờ mịt xuất hiện thì quái vật khổng lồ nhanh chóng hóa thành hình người, một tay nhặt đao của A Thanh, một tay ôm Hư Tiểu Đường, lanh lẹ xé rách hư không chạy lấy người.
Cửu Thiên Thần Lôi vừa mới thành hình chuyên bổ họa thế yêu ma cấp bậc cao nhất: ...
Sau khi đại yêu nổi điên phát cuồng rời đi, Ma Uyên hỗn độn chậm rãi khôi phục tĩnh mịch.
Một đoạn rất dài thời gian sau đó, bởi vì nỗi sợ hãi ngày hôm ấy mà ma vật cao cấp trong chỗ sâu Ma Uyên biến thành rùa đen rút đầu.
Ai cũng không có chú ý tới một góc của một núi thây nọ, có một cái kén to hình trứng.
Ngày qua ngày nó hấp thu ma khí Ma Uyên.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cái kén như vật chết kia đột nhiên có động tĩnh.
Một bàn tay trắng nõn như ngọc vươn ra, lột bỏ lớp tơ nhện dày đặc.
Lớp tơ bong ra từng chút một, một nam nhân trần truồng bước ra.
Nam nhân tựa như trẻ mới sinh, làn da tinh tế trắng nõn sang ngời, vai rộng, eo thon, mông vểnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn phương xa, đôi mắt tinh xảo xinh đẹp lại ẩn chứa bình tĩnh khác thường; sắc môi phấn hồng như ngậm cánh hoa; tóc đen dài như thác nước rút xuống đến eo mông.
Cộng với ngũ quan không hề tì vết, quả thật diễm lệ vô cùng, nhưng cũng không có chút độ ấm nào.
Trên người hắn không ngừng tản mát ra hơi thở chết chóc cuồn cuộn tương tự như địa phương này.
Đột nhiên, hắn nhớ tới cái gì đó, bờ môi hơi hơi cong cong.
Trong khoảnh khắc này, tóc đen không gió tự động bay bay, đôi mắt ẩn tình, sóng mắt liễm diễm, toàn thân đều tản ra hơi thở mị hoặc tâm hồn người ta.
Nam nhân đứng trên núi thây, như viên ngọc kết tinh từ hư thối tanh tưởi...

Hai năm sau.
Nam Diên nằm trên giường nệm trải da lông linh thú, vẫn không nhúc nhích.
Từ hai năm trước dưới sự giận dữ nuốt rất nhiều ma vật Ma Uyên, cô trở nên càng thêm thích ngủ.
Một lần nữa hóa hình thành Bùi Nguyệt Oanh, Nam Diên tiếp tục làm thành chủ thành Tích Tuyết, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ nghĩ nằm một chỗ.
Tiểu Đường nằm chung cô, mềm oặt cuộn tròn trong lòng ngực cô, giống như đã chết rồi.
Một người một thú hết sức tiêu cực.
- Diên Diên, có phải cậu vẫn đang nhớ A Thanh đúng không ?
Tiểu Đường thấp giọng hỏi.
Nam Diên chớp mắt, không nói gì.
Nhớ sao? Có lẽ là nhớ.
Cũng có lẽ chỉ là không quen thôi.
Dù sao có một đứa nhỏ mỗi ngày dính bên người kêu a tỷ, nói không có là không có.
Mấy năm nay không nghe được thanh âm ríu rít kia, rõ ràng an tĩnh hơn dĩ vãng rất nhiều, Nam Diên lại cảm thấy không thích ứng.
Năm đó nếu không phải Tiểu Đường ngăn cản, cô còn có ý định huỷ hoại toàn bộ Ma Vực luôn.
Sau đấy cô gạt Tiểu Đường, lén tìm được Vân Vụ, một đao chém hắn thành hai nửa mới miễn cưỡng bình ổn lửa giận.
Tuy rằng người nọ đến chết vẫn không thừa nhận, nhưng Nam Diên vẫn hoài nghi, A Thanh bị hắn mang đi Ma Uyên.
Cô lười đi tìm chứng cứ, dù sao Vân Vụ nhìn qua cũng không phải thứ gì tốt, giết thì giết.
Ngẫu nhiên trong đầu cô cũng sẽ hiện lên một ý niệm kỳ quái, nhưng còn không có thành hình liền tan biến.
Liên hệ giữa cô và A Thanh đã chặt đứt.
A Thanh đã chết.
Khi hai kẻ nằm ườn ra đó nói chuyện, lão quản gia vội vã chạy đến.
- Thành chủ, thú triều xảy ra trước rồi! Không chỉ có vậy, quy mô lần này lớn hơn trước kia nữa! Bây giờ phải làm sao đây? Nếu không thể bảo vệ thành trì, một khi thú triều đi qua nơi nào thì nơi đó sẽ không còn một ngọn cỏ, gia viên chúng ta cực cực khổ khổ bảo hộ sẽ bị hủy!
Vẻ mặt Nam Diên bình tĩnh.
Cô đã sớm nhận ra, đại khái năm ngày sau thú triều sẽ thổi quét thành Tích Tuyết.
Cứ mỗi cách 50 năm thì thành Tích Tuyết sẽ diễn ra một lần thú triều, người khác không biết nhưng cô biết được nguyên nhân, cái này có quan hệ với một thứ bị trấn áp trong núi Tuyết Vụ.
Nam Diên không có hứng thú với thứ kia, cũng lười đi trị tận gốc mối họa này.
Chỉ là một thú triều mà thôi, đến lúc đó cô đứng phía trên tường thành, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng là bảo đảm đám linh thú này sợ tới mức tè ra quần.
- Ngô bá không cần lo lắng, ta có biện pháp.
Lão quản gia bị thái độ có lệ của cô chọc tức không nhẹ, phất tay áo bỏ đi.
Trước khi đi, ông bỏ xuống một câu:
- Thành chủ thân là chủ của một thành, nếu cần thiết phải lấy tánh mạng giữ thành.
Bây giờ Nam Diên không hiểu lắm, cho đến năm ngày sau thú triều thổi quét đến dưới chân thành Tích Tuyết, cô bị lão quản gia dùng dây thừng cột thành cái bánh chưng đưa lên tường thành.
Tiểu Đường cũng bị cột thành bánh chưng y chang và Nam Diên nhìn nhau.
Một người một thú, hai mặt ngơ ngẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.