Editor: Tieen
"Thiếu tướng quân, mời vào." Tô Mộc đột nhiên ngoái đầu nhìn lại.
"Ừ."
Sau khi Vân Lâm đáp lại, liền đi theo sau cô vào cửa, hai người một trước một sau, tâm tư khác nhau.
"Phụ thân, muội muội." Vân Lâm nhìn Vân Linh nằm trên giường bệnh, vẻ mặt lo lắng.
Tướng quân tựa hồ có chuyện muốn nói cùng Vân Lâm, hai người nói vài câu, liền đi ra ngoài.
Tô Mộc áp tay vào chén thuốc thấy độ ấm vừa vặn, liền đưa đến trước mặt Vân Linh.
"Tiểu thư, uống thuốc."
Vân Linh nhíu mày, nhận lấy chén thuốc, bóp mũi rót xuống đến khi thấy đáy, khó chịu đến cả khuôn mặt đều nhíu lại.
"Tiểu Thu, ta muốn ăn bánh phù dung." Đôi mắt rũ xuống, dường như nhớ tới cái gì, "Trước kia nương đi thăm ta, đều mang bánh phù dung cho ta..."
Vừa nói, nàng lại nghẹn ngào.
"Ta đi mua cho tiểu thư." Tô Mộc cầm lấy chén thuốc, để sang một bên, sau đó đi ra cửa phủ.
Kinh thành phồn hoa, tại chợ.
Người đến người đi, thật náo nhiệt.
Tô Mộc đi lại trên đường chính một cách quen thuộc.
Mua xong bánh phù dung, còn đóng gói mấy phần đồ ăn.
Thời điểm quay đầu lại, ở một tửu lầu rực phía trước, nhìn thấy mấy người ăn mày ngồi xổm trong một góc, cô đem đồ ăn đóng gói đưa qua.
Năm người ăn mày, ba hài tử khoảng mười tuổi, một thiếu niên khoảng hai mươi, còn có một lão ăn mày đầu tóc hoa râm.
Thời điển nhìn thấy Tô Mộc đi đến, ba cái hài tử hân hoan đứng dậy: "Tỷ tỷ xinh đẹp." Sau đó duỗi tay muốn nhận lấy đồ ăn trên tay cô.
"Khụ –––" Lão ăn mày khụ một tiếng, ngăn ba hài tử lại.
"Vị cô nương này, ngươi có mục đích gì?" Đã mấy ngày liên tiếp, mỗi ngày cô đều xuất hiện, đưa cho bọn hắn đồ ăn thơm ngon.
Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, làm hắn không thể không nghi ngờ rằng cô có mục đích.
"Ừm, có." Tô Mộc trả lời.
Làm mấy người ăn mày đều sửng sốt, ba hài tử lập tức thu tay lại.
"Mặc kệ ngươi có mục đích gì, mấy kẻ ăn mày chúng ta, không có năng lực giúp ngươi, đồ ăn này vẫn thôi đi chúng ta không nhận được." Cô nương này thật ra lại rất thành thật.
"Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, mà các ngươi đã ăn đồ ăn của ta mấy ngày rồi. Cho nên có vài việc nhỏ các ngươi có thể làm, ta cần hỗ trợ, cho các ngươi cơ hội báo đáp ân tình này."
"Ta đều lập danh sách tất cả việc cần làm, đều ở chỗ này."
Từ trong ống tay áo to rộng, Tô Mộc lấy ra một tờ giấy.
Ngay sau đó lại nghĩ đến cái gì, "Nếu các ngươi không biết chữ, có thể gặp mặt ta hỏi."
Mấy người ăn mày: "..."
Đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai như vậy...
Rõ ràng chính cô tự đưa đồ ăn tới cửa cho bọn hắn ăn, kết quả đổi thành bọn họ thiếu cô ân tình?
Lão ăn mày bị lời nói của cô nghẹn đến nói không nên lời phản bác, tuy rằng mặt xám mày tro, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy mặt hắn đỏ lên.
Bị chọc tức!
"Các ngươi là ăn mày, chứ không phải lưu manh đi." Tô Mộc thấy phản ứng của bọn họ đều thu ở đáy mắt, ngoài miệng lại không buông tha lão ăn mày tiếp tục kích động.
Trên chợ rộng lớn có không ít ăn mày, nhưng vì cái gì mấy ngày nay Tô Mộc chỉ đưa đồ ăn cho bọn hắn, bởi vì cô quan sát thấy, mấy người này tuy là ăn mày, nhưng so với mấy kẻ ăn mày khác không giống nhau.
Lão ăn mày này luôn nằm trên mặt đất, bộ dáng ốm yếu, nhưng có ánh mắt khôn khéo, nhìn như lơ đãng đánh giá bốn phía, thật ra là đang quan sát; thiếu niên kia hành động nhẹ nhàng, ngẫu nhiên sẽ làm một ít động tác, vừa thấy chính là người tập võ, Tô Mộc cảm thấy thân thủ hắn bất phàm; ba hài tử tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng là cách nói năng bất phàm, rõ ràng chịu qua giáo dục.
Mục đích của cô rất đơn giản, hiện tại cô chỉ là một nha hoàn nhỏ, trên tay không quyền không thế, cô cần tiền, cho nên muốn gây dựng sự nghiệp để kiếm tiền.
Mấy người ăn mày này, là bước đầu để cô gây dựng sự nghiệp, mà chi phí bỏ ra sẽ thấp nhất.
_______________
Tieen: chị khôn vậy ai chơi lại a ~